BÂY GIỜ CON ĐÃ CÓ MỘT “VÌ SAO”

Khi chưa biết Ngài, con cũng chỉ là một con người bình thường như bao người khác, chưa đặt lòng tin vào một Đấng nào, chưa từng thổ lộ thâm tâm hay những việc mình làm cho ai, và chỉ biết cảm nhận ở bản thân mình khi vui cũng như lúc khổ.  Gặp những biến cố cuộc đời, cuộc sống con chao đảo đến mức tưởng rằng không đủ sức vượt qua nổi, những lúc như thế, con chỉ biết chấp nhận số phận đã an bài như vậy.

Ngày con còn nhỏ, nhỏ lắm, con chưa đủ trí lực để hiểu có đức tin và có Chúa.  Hai anh em con đi dự Lễ Noel như bao người khác.  Cái háo hức của một ngày vui được trang hoàng rực rỡ đã cuốn hút con bước vào Nhà Thờ.  Con thấy ai cũng trầm ngâm hướng vào một điểm nào đó, chốc chốc họ lại quỳ xuống, gục mặt xuống bàn.

Con lấy làm lạ và thắc mắc, bỗng có một người phụ nữ mặc áo màu đen tiến tới hai anh em và dắt tụi con vào hàng ghế bên cạnh trước tượng của một người đàn ông vẻ mặt đau khổ bị trói trên một cây gỗ.  Và rồi cứ ai đứng thì con đứng, ai quỳ thì con quỳ.  Riêng em con thì lạ lắm, nó chẳng chịu quỳ mà chỉ ngồi im.

Những ngày con quen biết cô ấy, chỉ là tuổi học trò thôi.  Hằng đêm, con chờ cô ấy trước cổng Nhà Thờ, bên cây thông già cỗi.  Chờ lâu lắm, con chẳng biết làm gì hơn là hết nhìn chằm chằm vào mái nhà hình tam giác có cây thánh giá ở giữa, rồi lại nhìn tháp chuông có quả chuông im lìm trong đêm.

Rồi con đi học, chẳng biết tại sao những bạn bè thân thuộc quanh mình ai cũng có đạo, ai cũng có ngày chủ nhật vui vẻ.  Con tò mò và tìm hiểu.  Con đọc cuốn “Tân Ước” mà mấy đứa bạn cho mượn mà chẳng hiểu gì cả nhưng trong lòng rất muốn đọc để hiểu xem thế nào.

Cho đến một ngày, người con gái con quen đã trở thành một người phụ nữ có ý nghĩa sâu sắc trong cuộc đời của con để rồi con không thể thiếu người ấy.  Con bắt đầu tìm hiểu một cách dè dặt.  Trước bao áp lực của gia đình và bạn bè, con vẫn tìm đến Người.  Ngồi chung với  bạn cùng hoàn cảnh, con như có một vòng tay giúp con vượt qua.

Đến hôm nay, chỉ còn hai, ba ngày nữa thôi, con sẽ được bước vào cánh cửa Hội Thánh của Ngài, con được trở thành con Ngài và được Ngài che chở.  Con biết chắc từ nay con không còn cô đơn, không còn một mình trước sóng gió cuộc đời nữa…

Nhưng Chúa ơi ! Con đau lòng lắm, con như một người vô cảm, con vẫn dè dặt trước Chúa và trước cộng đồng của Chúa.  Con muốn tin Người lắm, con muốn hạnh phúc trong một gia đình có vợ con lắm, nhưng sao có những lúc con vẫn không tin vào chính bản thân mình. Có những lúc cha bảo con xuống Nhà Thờ để dành cho Chúa một phút thôi.  Con quỳ trước mặt Chúa và khóc.  Con khóc và cầu cho mình được tin Chúa và là con ngoan của Chúa. Và rồi lại có những ngày con đi Lễ một cách thờ ơ, không cảm xúc trong lòng.

Giờ đây, trước giờ phút linh thiêng này, con cầu xin Chúa!  Cầu Chúa hãy đón nhận con, giúp con tin vào Chúa và tin và những gì mà Chúa đã tạo ra, hãy rũ bỏ con người không tin vào Chúa của con đi.

Con cầu xin Chúa hãy vun đắp cho cuộc sống vợ chồng chúng con và gia đình của con được thuận hòa trong đời sống Đạo. Amen. 

Dự Tòng Phê-rô TRẦN HUY THANH, Sài-gòn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *