NHIỆM MẦU CUẢ KHỔ ĐAU

Gian nhà vắng.  Cây đèn đêm.  Đứa con đau, mặt hồng lên theo cơn sốt.  Cơn sốt lạnh lùng tăng.  Ngoài trời, mưa tháng tám tuôn xối xả.

Nước mưa chảy cuồn cuộn trên sân, như cuộc  đời thiếu phụ  trôi vào tăm tối.

Đóng vội cánh cửa, thiếu phụ quay vào nhà.  Cánh cửa đập nhẹ vào ngón tay.  Không đau gì nhiều, nhưng, như ly nước tràn, thiếu phụ oà lên khóc.  Một mình trong đêm khuya, tâm hồn rạn vỡ .

Trên bàn, một bài thơ dang dở:

“Cha ơi, Cha dạy luân thường
Mà Cha không dạy con đường chông gai
Bây giờ con biết hỏi ai
Con con còn dại, dặm dài bơ vơ …”

Mới ba mươi sáu tuổi đầu,  tôi bị chồng ruồng bỏ, mang áo quần  đi theo vợ bé.  Trên tay ba đứa con dại, tôi đi làm, một mình nuôi con.

Việt Nam không ai  làm thiện nguyện.  Không ai đưa một bàn tay nâng đỡ kẻ khổ đau.  Ở xã hội khắc nghiệt này, người đàn bà bị chồng bỏ mang nỗi nhục lớn.  Chồng tôi làm Trung Tá.  Nhà ở cạnh sở làm.  Hàng ngày trên đường đi làm, tôi gặp những ánh mắt thương hại.  Họ không dám lên tiếng nói bất cứ câu nào vì sợ liên lụy: ở VN máu lửa, uy ông Trung Tá  không phải là nhỏ!

Ba vợ ông Đại Tá Chỉ Huy Trưởng đến thăm, bày vẽ khôn dại :

– Mất một “thằng” chồng này, có trăm “thằng” khác.

Nhưng những tư tưởng  loại này không có mặt trong tôi .

Điều đáng nói là Thiên Chúa rất gần gũi người khổ đau.  Tình Yêu Thiên Chúa luôn luôn rộng mở đón nhận tôi như vòng tay Người Cha hiền chờ đợi đứa con của mình, bất chấp những yếu đuối, thiếu sót, tội lỗi của tôi.  Tôi gặp Ngài qua đau thương, và Rửa Tội.  Như một người con gái đi lấy chồng xa, gặp cảnh phụ  bạc, về khóc với Bố mình, tôi được Tình Yêu Thiên Chúa từ nhân an ủi.  Dần dần, với Ơn Chúa, tôi hiểu Ngài hơn.  Ngày ngày tôi cám ơn  Ngài về những đau khổ dài dặc của đời mình.  Vì chính những đau khổ này, với Tình Thương Phụ Tử bao la, và biệt tài đổi Nguy thành An của Ngài, đã mở ra cho tôi một chân trời mới.  Tình Yêu Thiên Chúa đã biến đổi tâm hồn tôi, đời sống tôi toàn diện.  Sống trong Tình Yêu của Ngài, đời tôi ngày càng phong phú ý nghĩa.   Theo Ngài, tôi học được hai điều :

1. Đức Tin là một toà nhà
Chỉ kiên cố trên nền Khiêm Hạ …

2. Tôi có thói quen nhắm mắt khi cầu nguyện. Trong trí tôi, hiện ra một cánh cửa sổ có màn che. Chiếc màn này tự động vén ra, vén đến đâu, ánh sáng lùa vào đến đấy.  Chúa muốn tôi tập từ bỏ: tôi càng từ bỏ nhiều (ý riêng, tinh thần dính bén thế gian) thì tôi càng nhận được Ân Sủng nhiều, từ bỏ ít thì nhận được ít.

Không phải Chúa hà tiện, nhưng Ngài, vì lòng thương con cái, chỉ cho tôi những gì tôi dung nạp nổi .

*****************************

Lạy Thầy, ngàn lần, con xác tín:  Khổ đau là Ân sủng.  Vì như Thầy vẫn dạy:  “Ơn Ta đủ cho con” , Thầy đã giúp con vượt thắng khổ đau để hạnh phúc bên Thầy.  Con xin ân cần cảm tạ Thiên Chúa quý yêu.

Đông Khê

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *