XIN THÊM NIỀM TIN CHO CHÚNG CON

“Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con.”  Đây là lần duy nhất, các tông đồ xin Đức Giêsu một điều như thế.  Tại sao các Tông đồ không xin quyền cao chức trọng, giàu có mà lại xin đức tin?  Đối với các Tông đồ, đức tin là điều quan trọng nhất, không có đức tin, các ông không thể là tông đồ, không hoàn thành sứ mạng.  Bởi lẽ, sứ mạng của các tông đồ là rao truyền cho mọi người biết: Giêsu Nagiaret bị đóng đinh, chết, đã sống lại vì Người là Thiên Chúa.  Điều đó ngược với trí khôn của con người không bao giờ xảy ra trong lịch sử, muốn chấp nhận thì phải có Đức tin.  Đức tin là ân ban của Thiên Chúa.  Dĩ nhiên cũng cần có sự cộng tác của con người.  Tựa như muốn có ánh sáng vào nhà, bạn phải mở cửa, muốn có Đức tin, bạn phải mở cửa lòng mình.  Ơn Chúa được ban nhưng không, nhưng phải cầu xin.  Lời cầu nguyện là cánh cửa của đức tin, phải được mở ra để đón nhận ơn Thiên Chúa.

zzĐể nói về đức tin, Đức Giêsu dùng một kiểu nói của người Palestin, kiểu nói nghịch lý.  Hạt cải là loại nhỏ nhất trong các loại hạt, nó chỉ bằng mũi đinh ghim.  Cây dâu là cây đại cổ thụ sống tới 600 năm, rất khó bật rễ.  Thế mà, Đức Giêsu bảo: “Chỉ cần có đức tin bằng hạt cải, có thể bảo cây dâu bật rễ mọc dưới biển.”

Dĩ nhiên, Đức Giêsu không khuyên ta cầu xin những phép lạ lẫy lừng.  Người không bao giờ dời cây dâu xuống biển.  Nhiều lần Người đã từ chối các dấu chỉ kỳ diệu người Do Thái yêu cầu.  Nhưng bằng hình ảnh hạt cải và cây dâu, cũng như hình ảnh con lạc đà chui qua lỗ kim, Đức Giêsu mạnh mẽ nói với ta, điều con người không thể, đức tin mở cho ta thấy lại dễ dàng với Thiên Chúa.

Chỉ cần một đức tin nhỏ xíu, ta có thể làm được những việc lớn lao cả thể, con người không làm được, bởi ta được tham dự vào sức mạnh của Thiên Chúa.  Thật vậy, ta hãy nhìn xem, chỉ một chút đức tin, bà Sara già nua 90 tuổi, bỗng sinh con hồng hào khỏe mạnh.  Chỉ một chút đức tin, Đavít thắng Gôliát. Chỉ một chút đức tin, Maria một trinh nữ, sinh con.

B. Bessière kể: Tôi biết một người nhờ ngọn cỏ mà sống. Một cô gái đã bị tai ương hoạn nạn đè bẹp cô. Trước mặt cô chỉ là một tương lai xám xịt, dễ chịu nhất đối với cô là được ra đi cho rảnh nợ đời.  Những bước chân vô hồn vô định trên hè phố, đã tình cờ dẫn cô đến một cọng cỏ.  Cọng cỏ xanh non đang cố trổi lên khỏi kẽ nứt bê tông để vươn lên ánh sáng.  Sự sống nhỏ nhoi yếu ớt nhưng xanh tươi có vẻ mạnh hơn cả tấm xi măng nặng nề, đã cho cô một dấu chỉ.  Cô lấy lại can đảm, để đương đầu với những năm tháng lê thê đầy khó khăn.  Hỏi rằng trong số nhan nhản những người qua đường, có bao nhiêu người đã trông thấy cọng cỏ ấy.  Chắc hẳn chỉ có cô là người duy nhất nhận ra từ cọng cỏ ấy một sứ điệp.  Cọng cỏ đã cứu sống cô.

Trong các nhân đức đối thần: Đức tin, đức cậy, đức mến, Thánh Phaolô dậy: đức mến là cao trọng hơn cả, bởi lẽ về thiên đàng, không có đức tin và đức cậy chỉ còn đức mến.  Nhưng trong cuộc sống trần thế, đức tin lại cần thiết, bởi không có đức tin thì không có đức cậy và đức mến.  Đức tin khai mở cho người ta được lãnh các bí tích, là căn cước để vào được Thiên đàng.  Bởi thế, khi ban bí tích rửa tội, linh mục chủ sự hỏi người dự tòng: “Con xin sự gì cùng Hội thánh?”  Người dự tòng thưa: “Con xin đức tin.”  Linh mục hỏi tiếp: “Đức tin sinh ơn ích gì cho con?”  Người dự tòng đáp: “Thưa đức tin đem lại cho con sự sống đời đời.”

Thật may mắn cho ta, được sinh ra trong đức tin từ nhỏ.  Đức tin không phải là tĩnh tại, đức tin cần phát triển.  Để lớn mạnh trong đức tin, người tín hữu cần phải nuôi dưỡng, bằng việc làm, cầu nguyện, học hỏi lời Chúa, đặc biệt với người trí thức trình độ văn hóa và giáo lý phải cân xứng.  Họ phải có khả năng biện bạch đức tin của mình cho người khác, cũng như cho chính mình.  Họ cũng cần có khả năng đó khi mỗi ngày phải chạm trán nhiều hơn với thuyết vô thần và thái độ dửng dưng đối với tôn giáo. Họ buộc lòng phải lý giải niềm tin đối với Thiên Chúa của mình.

Bởi thế, đức tin không chỉ được khẳng định suông, nó đòi lý lẽ.  Đức tin có lý lẽ là một đức tin vững mạnh.  Đức tin đó giúp ta giải đáp những vấn nạn sâu xa nhất của cuộc sống, nó cho ta thấy mọi sự trở thành có ý nghĩa, kể cả đau khổ và cái chết, nó cũng đem lại niềm mơ ước.  Cuộc sống không có mơ ước, khác nào đêm tối không có trăng sao.  Cuộc sống cần hy vọng, ta cần có hy vọng, như cần thức ăn.  Nhưng không thể có hy vọng nếu ta không có niềm tin.  Niềm tin dẫn đến niềm vui.  Phúc cho những ai khám phá ra niềm vui trong niềm tin.  Niềm vui sướng mê li của lòng tin vào Thiên Chúa, sự ngất ngây hướng theo lời mời gọi và nắm chặt bàn tay của Chúa chìa ra khi nhắm mắt lìa đời.

Tuy nhiên, ta đừng mong rằng, đức tin làm sáng tỏ mọi điều.  Ta sống trong một thế giới có biết bao cuộc tìm kiếm hão huyền, nhằm tìm ra mọi lời giải đáp.  Ta có đức tin, không có nghĩa ta hiểu biết mọi điều.  Mà ta cũng không cần biết mọi lời giải đáp.  Một điều cần, ta phải vững niềm tin.  Và như các Tông đồ đã xin: “Lạy Chúa, xin thêm lòng tin cho chúng con!”

Lm. Giuse Nguyễn An Khang

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *