A – NGƯỜI ĐẠO SĨ THỨ NHẤT
Tôi tên là Gaspar, một trong ba người đạo sĩ đã đến dâng của lễ bên máng cỏ ở Bêlem. Hai người bạn của tôi là Melchior và Balthazar.
Từ lâu rồi, tôi mãi ngắm nền trời sao, và hôm ấy, ngôi sao tôi chờ đợi xuất hiện. Các bạn từng có hình ảnh về sao lạ ở Bêlem, nên các bạn hình dung đó là một ngôi sao khác thường, với một cái đuôi thật dài chỉa thẳng về hang đá. Một ngôi sao mà không ai có thể nhận lầm được.
Xin thưa với các bạn, nếu các bạn nghĩ như thế thì các bạn lầm rồi đấy. Ngôi sao ấy không khác với các ngôi sao bình thường đâu. Tôi đã chờ đợi nó từ bao nhiêu năm trường mà khi xuất hiện, tôi vẫn còn do dự. Tôi đã chỉ cho bao nhiêu người xung quanh, cho bà con họ hàng, cho thân bằng quyến thuộc. Họ chỉ nhìn thoáng rồi thôi. Họ bảo rằng giữa hằng hà sa số tinh tú trên trời thì ngôi sao ấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Không ai chịu lên đường với tôi, rốt cuộc tôi phải đi một mình. Không ai muốn đặt niềm tin vào một vì sao, mà xét cho cùng, có thể chỉ là một ngôi sao như trăm ngàn ngôi sao khác. Nhưng riêng tôi thì tôi phải ra đi, bởi vì tôi không thể đặt ngôi sao ấy đồng hàng với những ngôi sao bình thường được.
Khi gặp được Melchior và Balthazar, niềm phấn khởi của chúng tôi có gia tăng. Nhưng dù sao cũng chỉ là ba người thức giấc bước đi trong đêm tối cố theo một ngôi sao, trong khi mọi người khác đang yên hàn trong giấc ngủ. Càng đi chúng tôi càng mệt mỏi. Khi thể chất mệt nhoài, thì tinh thần cũng sa sút, và những gì chúng tôi tin tưởng lúc khởi hành cũng dần dần nhạt phai. Nhất là khi trên nền trời hiện ra nhiều vì sao mới, sáng sủa hơn, đẹp đẽ hơn, gần gũi hơn.
Thế nhưng chúng tôi cũng bám vào ngôi sao ban đầu, bám vào một cách cố chấp, vì chúng tôi đã tự hứa sẽ trung thành với ngôi sao đã thúc dục chúng tôi lên đường.
Rồi chuyện bi đát đã xảy ra: Ngôi sao của chúng tôi đã biến mất. Bây giờ chúng tôi mới thực sự cô đơn. Ba chúng tôi nhìn nhau không dám nói một lời. Chúng tôi không tìm ra lời nào để khích lệ nhau. Đức tin thúc dục chúng tôi đi tới, lý trí bảo rằng chúng tôi phải quay về. Và chúng tôi im lặng đi bên nhau, cô đơn giữa những người cùng chí hướng. Chúng tôi bước đi trong đêm tối, đêm tối trên trời, và đêm tối trong lòng. Với tâm trạng đó, chúng tôi tiến về Giêrusalem.
Đến Giêrusalem, chúng tôi cảm thấy mình như rồ dại. Chúng tôi chờ đợi một Giêrusalem tưng bừng mở hội đón chào đấng Messia, nhưng trái lại chúng tôi bắt gặp một Giêrusalem hờ hững. Giêrusalem là nơi phát xuất Kinh thánh, là nơi của Lời hứa, vậy mà Giêrusalem chẳng hay biết gì cả. Điều này chứng tỏ rằng chúng tôi đã sai lầm, chúng tôi đã bị một ngôi sao vớ vẩn nào đó đánh lừa. Nhưng dù sao, chúng tôi vẫn tiếp tục. Chúng tôi sẽ đi ngược lại với mọi chứng cớ, vì chúng tôi là những người đã bị một vị sao trên trời cuốn hút; chúng tôi không thể lùi lại. Chúng tôi sẽ là những người khôn ngoan nhất hoặc sẽ là những người rồ dại nhất.
Chúng tôi phải bước tới. Đến gặp Hêrôđê. À! thì ra cũng còn một người thức tỉnh. Ông niềm nở đón tiếp chúng tôi, ông cho gọi các luật sĩ đến chỉ đường cho chúng tôi về Bêlem; ông mời chúng tôi trở lại báo tin cho ông biết để đi thờ lạy …
Mãi sau này chúng tôi mới biết được rằng vì quyền lợi mà ông thức tỉnh chứ không phải vì niềm tin. Thì ra người ta dễ dàng thức tỉnh vì quyền lợi hơn là vì niềm tin. Bởi thế mà Hài Nhi đã bị kết án tử hình trước khi chúng tôi đến thờ lạy.
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình về Bêlem như những người say, dân chúng Giêrusalem đang tựa cửa đứng nhìn. Chúng tôi đã bao nhiêu đêm ngày lặn lội đến triều bái vị vua mới sinh. Còn họ, họ không buồn ngưng cuộc sống bình thường lấy một ngày để đến Bêlem kiểm chứng. Phải chăng họ đã chờ đợi quá lâu rồi nên bây giờ không còn tha thiết gì nữa? Phải chăng niềm tin của chúng tôi chỉ là ảo tưởng?
Lúc đến Giêrusalem, chúng tôi đã đi ngược lại quan niệm của những người bàng quan. Giờ này về Bêlem, chúng tôi đi ngược lại với quan niệm của những người được tuyển chọn. Dưới mắt mọi người, chúng tôi là những kẻ bất bình thường, nếu không phải là những người khờ khạo.
Và này, ngôi sao lại xuất hiện, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười mà nước mắt tuôn trào. Không! Ngôi sao xuất hiện không phải để chỉ đường, vì chúng tôi đã biết đường về Bêlem. Ngôi sao xuất hiện không phải để củng cố niềm tin, vì chúng tôi vẫn tin tưởng, tin tưởng một cách ngoan cố, tin tưởng ngay trong lúc ngỡ rằng mình nghi ngờ. Ngôi sao xuất hiện như một bằng chứng tình yêu đáp lại tình yêu.
Chúng tôi đã đến Bêlem dâng lên hài Nhi những của lễ vật chất kèm với tấm lòng thành của mình. Chúng tôi đã tìm được kho tàng quí giá nhất. Đối diện với hài Nhi, chúng tôi hiểu rằng, khi ra đi, chúng tôi đã không có một của lễ nào xứng đáng để dâng lên Ngài. Chúng tôi quả đã mang theo vàng, nhũ hương và mộc dược. Nhưng những của lễ đó hoàn toàn không có giá trị nếu không kèm theo những đau khổ, những cực nhọc, những lo âu, những thử thách, những đêm tối trong lòng.
Nhờ vậy mà chúng tôi đuợc thấy ánh sáng trong đêm Bêlem này. Bây giờ chúng tôi có thể ra về, chúng tôi trở về rón rén, im lặng vì chúng tôi đã tìm được kho tàng mà những vị vua chúa không thèm, một kho tàng mà họ ghét bỏ và muốn tiêu diệt.
Vâng, Hêrôđê đã ra lệnh cho binh sĩ chỉnh tề gươm giáo. Chúng tôi không trở lại với Hêrôđê, chúng tôi đã thất hứa. Các bạn không trách chúng tôi chứ? Chúng tôi đành thất hứa với một ông vua, chứ làm sao chúng tôi có thể phản bội hài Nhi.
Tôi tin rằng các bạn thông cảm với chúng tôi, bởi vì hành trình của chúng tôi cũng chính là hành trình của các bạn ngày hôm nay. Hành trình của những người hướng về một ngôi sao có khi đã tắt, và âm thầm tiến về Bêlem.
B – NGƯỜI ĐẠO SĨ THỨ TƯ
Có lẽ tôi cũng cần phải lên tiếng, bởi vì nếu hôm nay tôi im lặng, tôi sẽ là một tên vô ơn bạc nghĩa nhất trên đời. Tôi là một người đã đến bên hài nhi với hai bàn tay trắng và đã nhận tất cả nơi Giêsu. Tôi là một trong muôn ngàn người đến với Giêsu, nhận lấy thật nhiều rồi ra đi lặng lẽ. Tôi là người đạo sĩ thứ tư, người đạo sĩ đến sau cùng và Phúc âm không đề cập đến. Cố nhiên tôi cũng đã chuẩn bị một lễ vật dâng lên hài Nhi, nhưng vì lơ đễnh tôi đã để rơi rớt.
Ngày tôi phát hiện vì sao lạ, tôi đã mở kho tàng mình và lấy ra ba viên ngọc quí nhất để làm của lễ tiến dâng. Tôi đã chậm trễ dọc đường nên không tới kịp như ba vị trước.
Trên đường đi, tôi đã gặp một cụ già hấp hối, đói rét và bệnh tật nhưng không có ai chăm sóc. Tôi đã yếu lòng nên lấy ra một viên ngọc để nhờ người chăm sóc cụ già ấy. Đó là lý do đầu tiên làm tôi chậm bước. Ngày hôm sau, tôi lên đường một mình. Khi qua một khu rừng thưa, tôi nghe có tiếng thét thất thanh, tôi đã dừng lạc đà rồi tò mò chạy đến. Tôi thấy có mấy tên côn đồ muốn hành hung một phụ nữ. Tôi không đủ sức đánh chúng, nên đành phải rút viên ngọc thứ hai mà mua lấy tự do cho người bất hạnh kia. Thế là tôi chỉ còn một viên ngọc cuối cùng. Tôi quyết sẽ không phung phí vì bất cứ một lý do gì nữa. Nhưng rồi tôi lại không giữ được lời tôi nguyện.
Khi đến gần Bêlem, bỗng thấy lửa rực trời. Những người lính của Hêrôđê đang giết những trẻ em. Gần một ngôi nhà bốc lửa, một tên lính nắm xốc ngược một hài nhi định lấy gươm mà đâm thâu, và dưới chân là người mẹ quì khóc gào không ra tiếng… Tôi bỗng quên lời hứa với chính mình và đem viên ngọc thứ ba trao cho tên lính để nó trả đứa bé lại cho người mẹ khốn cùng. Thế là hết, tôi chẳng còn gì nữa. Tôi đã đi bao nhiêu đêm ngày đến đây mong triều bái vị vua mới sinh, thế mà tôi lại đến với hai bàn tay trắng. Dù sao thì tôi cũng phải đến để xin lỗi Ngài.
Tôi cúi mặt bước vào hang đá. Tôi nghẹn ngào khi thấy vàng ròng, nhũ hương và mộc dược của những người đi trước tôi. Tôi không còn lòng dạ nào nói lên lời xin lỗi. Tôi quì xuống cạnh máng cỏ, úp mặt vào lòng bàn tay, mặc cho dòng nuớc mắt tuôn trào.
Nhưng kìa, sao nước mắt tôi hôm nay ấm thế?… Không, không phải là nước mắt, nhưng là đôi tay ấm áp của Chúa Hài Nhi đang nắm lấy tay tôi. Chúa Hài Nhi không lộ vẻ trách móc, nhưng nhìn tôi âu yếm, trên môi nở một nụ cười. Và tôi cảm thấy tràn đầy bình an. Tôi chợt hiểu rằng, tôi là người duy nhất lãnh nhận tất cả nơi Hài Nhi, bởi vì tôi chẳng có gì để tiến dâng cả. Tôi hiểu rằng nếu tôi đến bên hài nhi với ngọc ngà châu báu thì có thể tôi đã trở về không, bởi vì lòng tôi đầy ắp tự mãn nên không còn chỗ để chứa chất bình an của Ngài. Nhưng tôi đã đến bên hài nhi với đôi bàn tay trắng, và cõi lòng trống không, vì thế tôi đã nhận được bình an tràn đầy.
Vì thế mà hôm nay tôi bắt buộc phải nói lên một lời cảm tạ. Tôi muốn nói với các bạn rằng nếu bạn còn một của cải vật chất hay tinh thần nào đó mà bạn dành cho Hài Nhi, thì hãy phân phát cho người khác; các bạn hãy đến bên Hài Nhi như tôi, đến với sự khó nghèo trong lòng và với hai bày tay trắng, thì rồi các bạn sẽ nhận được tất cả.
Trần Duy Nhiên – Trích Chia Sẻ Giáng Sinh