MỘT CHUYỆN TÌNH

ZZMột hôm, tôi dậy sớm xem hừng đông ló dạng.
Ôi, công trình Thiên Chúa đẹp không bút nào tả xiết.
Mắt ngắm nhìn, tôi ngợi khen Thiên Chúa vì kỳ công của Người.
Tôi ngồi đấy, và thấy rằng Chúa đang hiện diện.

Người hỏi tôi:

“Con yêu mến Ta không?”

Tôi đáp lại:

“Lẽ tất nhiên, Lạy Chúa! Chúa là Thiên Chúa và Đấng Cứu Độ con”

Và Người hỏi:

“Nếu con mang khuyết tật, con còn mến ta không?”

Tôi ngỡ ngàng.  Tôi nhìn xuống tay chân và toàn bộ hình hài rồi nghĩ rằng có bao điều tôi sẽ không làm được, những điều tôi thấy là đương nhiên.

Và tôi trả lời:

“Hẳn là sẽ khó, Lạy Chúa, nhưng con vẫn yêu Chúa”

Rồi Người lại hỏi:

“Nếu con mù, con vẫn còn yêu các tạo vật của Ta không?”

Làm sao yêu một điều mình không thấy? Và tôi nghĩ đến bao nhiêu người mù trên thế giới, và biết bao người như họ vẫn yêu mến Chúa và tạo vật Người.

Thế nên tôi đáp lời:

“Nghĩ như thế thật đau, nhưng con vẫn yêu Người”

Rồi Người tiếp tục hỏi:

“Nếu con điếc, con còn lắng nghe Lời Ta không?”

Làm sao nghe được điều gì nếu tai mình bị điếc? Rồi tôi chợt hiểu. Nghe Lời Chúa không chỉ bằng đôi tai, mà bằng cả tấm lòng.

Tôi trả lời:

“Thật khó lòng, nhưng con vẫn yêu mến Lời Người.”

Và rồi Người lại hỏi:

“Nếu con câm, con vẫn còn ca tụng Danh Ta?”

Làm sao ca hát khi mình không còn được cất tiếng? Nhưng tôi nhận ra rằng: Chúa muốn ta vang ca lên từ trái tim và tận đáy tâm hồn. Tiếng ca hát của ta có thế nào cũng được.  Và ngợi khen Chúa không chỉ là hát ca, nhưng trong những ngày gian nan, ta vẫn ca ngợi Chúa bằng cách cảm tạ Người. Vì thế tôi mới nói: “Dù con không thể hát, con vẫn còn ngợi ca Chúa”.

Tôi nghĩ rằng mình đã trả lời hay, nhưng…

Thiên Chúa hỏi:

“THẾ VÌ SAO CON PHẠM TỘI?”

Tôi trả lời:

“Vì con chỉ là con người. Con chưa phải trọn lành.”

“THẾ SAO KHI YÊN ỔN CON ĐI XA TA THẾ?
SAO KHI NGUY NAN CON MỚI CẦU NGUYỆN HẾT LÒNG?”

Tôi câm miệng.  Tôi chỉ còn biết khóc.

Chúa lại tiếp tục hỏi:

“Sao con chỉ hát với cộng đoàn và trong buổi tĩnh tâm?
Sao con chỉ kiếm tìm Ta trong thời gian thờ phượng?
Sao con cầu xin bao nhiêu thứ chỉ vì bản thân con?
Sao con cầu xin mà thiếu lòng xác tín?

Lệ trào mi chảy xuống má của tôi.

“Sao con xấu hổ về Ta?
Sao không rao giảng cho ra Tin Mừng?
Sao khi gặp gian truân,
con khóc lóc với người khác trong khi Ta trao vai mình cho con khóc?
Sao con chối từ khi Ta cho con cơ hội phục vụ Danh Ta?”

Tôi muốn trả lời, nhưng biết nói gì đây?

“Ta ân ban cho con sự sống, không phải để con vứt bỏ.
Ta ân ban cho con tài năng để phục vụ, nhưng con vẫn quay lưng.
Ta mặc khải Lời cho con, nhưng con không thêm gì trong hiểu biết.
Ta nói khó với con, nhưng con cứ bịt tai.
Ta chúc phúc cho con, nhưng con hướng mắt nhìn nơi khác.
Ta sai tôi tớ đến với con, nhưng con ngồi yên khi họ bị đuổi xua.
Ta nghe lời con cầu và đã nhậm lời mọi điều con cầu khẩn.
“CON CÓ THỰC SỰ YÊU MẾN TA CHĂNG?”

Tôi không thể trả lời. Làm sao trả lời đây? Tôi vô cùng bối rối. Không còn lời biện bạch. Tôi có thể nói gì đây? Lòng kêu thét và mắt tôi đẫm lệ,

Tôi trình Người:

“Lạy Chúa, xin thứ tha.  Con không xứng làm con của Chúa.”

Chúa đáp lời:

“Ân Huệ của Cha đấy, con ơi”

Tôi bèn hỏi:

“Sao Chúa vẫn tha thứ cho con?  Sao lại yêu con đến thế?”

Chúa trả lời:

“Vì con là công trình Sáng Tạo của Ta.
Con là con của Ta. Ta chẳng thể nào bỏ rơi con.
Khi con khóc, Ta đồng cảm và cùng khóc với con.
Ta cùng cười với con, khi con reo vui hớn hở.
Khi con xuống tinh thần, Ta luôn khích lệ con.
Ta nâng con dậy, khi con vấp ngã,
Khi con mệt mỏi, Ta bồng bế con.
Ta sẽ ở cùng con cho đến ngày sau cùng, và sẽ yêu thương con mãi mãi.”

Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế. Làm sao tôi từng có thế sống dửng dưng? Làm sao tôi đã xúc phạm Chúa thật nhiều? Tôi hỏi Chúa:

“Chúa thương con đến mức độ nào?”

Chúa đưa tay ra và kìa dấu đinh xuyên thủng. Tôi gục đầu dưới chân Chúa Kitô, Đấng Cứu Độ tôi, và lần đầu tiên trong đời, tôi nguyện cầu thực sự!

Maranatha dịch – http://www.angelfire.com/ca/Guanja2/jesus.html

 

 

TÔI BẮT ĐẦU BIẾT… NÓI DỐI!

Thủa nhỏ, tôi được dạy rằng, phải sống trung thực không dối trá với bản thân mình và với mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người.

Khi đó, tôi chưa hiểu thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết sự thật trong những lời khen ấy.

Tôi bắt đầu biết nói dối, những lời nói dối chân thành nhất của đời mình.  Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên con tàu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày.

Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội.  Nhà anh chỉ còn người mẹ già ốm yếu.  Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê.  Khi đó gió biển gào thét dữ dội.

Các bác sĩ quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành ca mổ trong lúc bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.

Trong những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, bà thều thào hỏi đã hết bão chưa, con trai bà đã về chưa? Khi đó có một người làng bên cho biết đã tìm thấy mãnh vỡ của con tàu nhà bà dạt vào bờ biển.  Bà hỏi các bác sĩ nhưng không ai trả lời.

Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng cơn bão khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tàu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận ra sao?

Các bác sĩ không kịp cản tôi.  Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà.  Bà nấc nhẹ và thiếp đi.  Bác sĩ bó tay.  Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê ghớm mà suốt đời tôi không tha thứ cho mình. Sau khi tan bão người bạn tôi sống sót trở về do một chiếc tàu khác cứu.

zzAnh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở.  Sự trung thực ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm sai lầm khủng khiếp.

Trong truyện ngắn nổi danh ” Chiếc lá cuối cùng” của O.Henrry, một bệnh nhân tin chắc mình sẽ chết.  Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài cứa sổ và tin rằng đó là chiếc lá đồng hồ số phận của cô.

Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết.  Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng xuống.  Cô gái bình phục, sống khỏe mạnh mà không biết rằng chiếc lá cuối cùng đó chỉ là một chiếc lá giả do một họa sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây trơ trụi.

Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng tri thức.  Nếu tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mảnh ván tàu vợ tôi được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết.

Nếu như không có chiếc lá giả kia, cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuyệt vọng.  Sự thật trong đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa.  Chỉ có điều gì cứu giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng… điều đó mới là sự thật.

Còn tất cả những hành động, những lời nói cho dù đúng với mắt mình thấy, tai mình nghe, tri thức của mình hiểu nhưng chúng khiến cho người khác, hoặc cho niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc hủy hoại đời sống thì đều không phải là trung thực.  Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật của một con quỷ không biết yêu thương con người.

Một lời nói dối trong tình yêu có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người.  Tất nhiên chúng ta sẽ chọn lời nối dối chân chính.

Tuy vậy để phân biệt khoảng cách giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tùy thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt.  Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy tình yêu thương con người?

Đơn giản thôi.  Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng loại.

Khuyết Danh

 

LIÊN KẾT

zz “Thầy là cây nho, các con là cành. Ai ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sinh nhiều hoa trái”. (Ga.15:5)

Bạn thân mến, Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay mời gọi ta nhìn lại mối liên kết gắn bó của ta với Thiên Chúa.

Đức Giêsu Phục sinh là cây nho, ta là cành nho. Cây và cành có chung một dòng nhựa, nên cùng một sự sống. Sự sống từ cây, làm cho cành sinh trái. Càng gắn bó với cây, cành càng sinh nhiều hoa trái. Ngược lại, nếu cành không liên kết gắn bó với cây, cành sẽ héo úa tàn khô. Nếu cành chỉ giả vờ gắn liền với cây, chắc chắn sẽ không sinh hoa trái.

Cành nào đã sinh trái, càng phải sinh trái nhiều hơn. Muốn sinh nhiều trái hơn, cành cần phải cắt tỉa đớn đau chia lìa. Có cắt tỉa vun xới, cành mới sinh hoa kết quả. Đức Giêsu trên cây thập giá, như một thân nho trơ trụi. Đó là lúc phát sinh hoa hoa trái nhiều hơn cả. Từ cạnh sườn Người bị đâm thấu, Giáo Hội đã được sinh ra, và đơm bông kết trái dồi dào.

Mỗi tín hữu Kitô cũng phải được cắt tỉa, vun xới bằng hy sinh đau khổ hằng ngày, mới trổ sinh hoa trái dồi dào.  Niềm vui và đau khổ không nhất thiết phải khử trừ nhau.  Đôi khi nó réo gọi tên nhau trong những cuộc đàm thoại huyền nhiệm. Vì thế hy sinh không là bóp nghẹt cuộc đời, nhưng làm cho đời thêm triển nở tốt tươi. Điều quan trọng là “Hãy ở lại trong Thầy”, vì “Nếu không có Thầy các con không thể làm gì được”. Ở lại trong Thầy và liên kết với Thầy qua đường dây “cầu nguyện và bí tích”. Tất cả sức sống của Đức Giêsu được thông truyền từ đó, khả năng kết trái cũng phát sinh từ đây.

Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em.” (Ga.15:5). Đó là một lời mời gọi, gần như là một lời van nài.  Chỉ ở lại trong Chúa, con người mới thực sự triển nở, hạnh phúc. Một sự độc lập khờ khạo chỉ dẫn đến héo úa, tàn khô .

Muốn được hưởng nguồn sống của Đấng Phục Sinh, ta cũng phải chia sẻ thập giá với Ngài. Chính Đức Giêsu cũng chịu sự cắt tỉa qua khổ đau và cái chết.

Hãy đón lấy sự sống nơi Chúa Phục Sinh, như dòng nhựa tươi mới. Hãy đóng góp những hoa trái tốt lành cho nhân loại, để nhân loại nhận ra Cây Nho thật là Đức Kitô, và Người Trồng Nho là chính Thiên Chúa.

Nếu Đức Kitô là Cây Nho đích thực, và Người Trồng Nho là chính Thiên Chúa, thì chúng ta hãy là những cành nho căng đầy nhựa sống, để dâng hiến cho đời những hoa trái tốt tươi.

Tổng hợp từ R. Veritas