ĐƯỜNG ĐỜI

Đường đời vòng quanh như một con rắn tự ngoặm lấy đuôi mình. Con người trần trụi từ lúc bắt đầu mở mắt, năm này qua năm khác, đi lên cho tới giữa cuộc đời, vào tuổi trung niên, rồi dần dần đi xuống. Rốt cuộc, với tấm hình hài trần trụi, con người lại trở về vị trí khởi hành.

Dần dần, con người tăng trưởng, tầm vóc cao lên. Rồi một ngày, lưng thêm còng, gối thêm mỏi, thân hình như lụn dần, cuối cùng thì nghiêng mình cúi xuống cát bụi.

Dần dần con người khai triển ngũ quan, mở rộng tầm nhìn tầm nghe, những quan năng khác cũng tăng tiến hoàn chỉnh như thể buổi sáng mở toang các cánh cửa sổ. Rồi mỗi ngày, mắt thêm mờ, tai thêm lãng, khép dần các ngũ quan như thể đóng cửa về đêm.

Mỗi ngày một chút, kiến thức đủ loại tích lũy trong trí nhớ. Đến lúc về già, nói trước quên sau, để đâu quên đấy.

Mỗi ngày một chút, chân thêm vững, tay thêm khéo, miệng thêm lưu loát. Tới ngày xế bóng, tay chân run rẩy vụng về, nói năng chậm chạp lúng túng.

Một ngày trước kia bắt đầu tập nói. Một ngày sau này lại nói chẳng ra hơi.

Một ngày trước kia rời vòng tay mẹ, chập chững biết đi. Một ngày sau này không còn sức xê dịch, phải vịn cánh tay con cháu.

Thuở còn nằm nôi, mẹ cho bú mớm, thay lót đổi tã. Rồi sẽ tới ngày phải nằm liệt, con cháu chăm nom, lau mặt thay áo, xúc cơm đổ thuốc.

Một ngày trước kia mở mắt chào đời, làm quen với thế giới chung quanh. Rồi sẽ tới ngày nhắm mắt buông xuôi, vĩnh biệt dương thế.

Một ngày trước kia lần đầu hô hấp, con người sinh ra. Rồi sẽ tới ngày thở hắt ra lần cuối, đi vào cõi chết.

Một ngày xa xưa, trước khi ra đời, chín tháng mười ngày nằm trong dạ mẹ ấm áp, thêm thịt thêm xương mà hình thành cơ thể. Tới ngày cuối cùng đi vào lòng đất giá lạnh, hình hài dần dần phân hóa, thịt xương trở về với tro tàn.

Một ngày xa lắm, con người xuất phát từ người cha mình như một hạt giống truyền sinh. Tới ngày chấm hết cuộc đời trần thế, con người trở về trong Cha của mọi người cha phàm trần, để rồi được tái sinh nơi cõi trường sinh bất tử.

Tới lúc đó, trong một bản thể mới, tất cả lại bắt đầu…

Marie Noel, trích Từ “Notes Intimes”. Lê Văn Lộc dịch

********************************************

Lạy Chúa, ĐƯỜNG ĐỜI ai cũng phải trải qua giống nhau dù giàu hay nghèo, sang hay hèn, nam hay nữ, chức phận hay vô danh… Tuy cùng kiếp người, nhưng những bước chân của phận người đang đi trên những nẻo đường khác nhau: có những con đường ngoằn nghèo đầy đau thương nước mắt, có những con đường trải thảm đỏ đầy thú vui nhục dục thế gian, có những con đường thênh thang bóng mát không biết chia sẻ. Tuy cùng đi trên một ĐƯỜNG ĐỜI nhưng số phận mỗi con người đi về ba ngã rẽ khác nhau nơi cuối đường. Tuy cùng một quy luật cuộc sống, nhưng con người có TỰ DO để chọn cho mình một con đường để đi. Xin cho con biết chọn cho mình con đường đúng nhất để “tới ngày chấm hết cuộc đời trần thế, con lại trở về trong Cha của mọi người cha phàm trần, để rồi được tái sinh nơi cõi trường sinh bất tử. Và tới lúc đó, cuộc sống con mới thực sự bắt đầu…” Amen!

ĐẾN MÀ XEM

Có hai người bạn thân thiết cùng quyết chí lên đường tìm cho kỳ được điều quý giá nhất trên đời. Mỗi người đi một ngả và hẹn sẽ gặp lại nhau khi đã đạt được ước nguyện.

Người thứ nhất lặn lội đi tìm viên ngọc mà ông cho là quý giá nhất. Ông băng rừng vượt biển, đi đến bất cứ nơi đâu nghe nói có bán đá quý. Cuối cùng, ông đã thỏa mãn vì tìm mua được một viên ngọc tuyệt hảo. Trở lại quê hương, ông có ý chờ đợi người bạn thân, vừa để khoe viên ngọc của mình, vừa tò mò muốn biết điều quý giá của bạn mình là gì.

Nhiều năm trôi qua mà người bạn vẫn bặt vô âm tín. Ông đi khắp nơi để mong thụ giáo với các bậc hiền nhân để hỏi xem: “Muốn tìm gặp được Thiên Chúa thì phải làm gì? ”. Ông cũng tìm đọc các sách đạo đức, nghiền ngẫm suy tư, nhưng rồi ông vẫn chưa gặp được Thiên Chúa… Một ngày kia, đang thơ thẩn đi dọc theo một con lạch nhỏ, ông bỗng thấy một con vịt mẹ và một đàn vịt con đang bơi lội. Ðàn vịt con cứ muốn tách ra đi riêng để mò tôm tép, vì thế, vịt mẹ cứ phải kiên nhẫn lặn lội tìm hết đứa con này đến đứa con kia, muốn chúng phải quay về với đàn. Ngẫm nghĩ một lúc, ông chợt mỉm cười rạng rỡ và vội vã lên đường trở về quê hương với hai bàn tay trắng .

Vừa gặp lại nhau, người bạn tìm được ngọc quý đã buột miệng hỏi: “Nào, anh hãy cho tôi xem món đồ quý giá nhất mà anh đã tìm được. Tôi nghĩ đó phải là một cái gì tuyệt diệu, bởi vì trông anh thật hạnh phúc mãn nguyện !”

Người bạn trở về với hai bàn tay trắng nhưng tâm hồn thì tràn ngập hân hoan liền cất tiếng trả lời: “Tôi đã đi tìm Thiên Chúa, và cuối cùng tôi mới hiểu ra rằng: chính Thiên Chúa, Người đã đi tìm gặp tôi !”

(Trích từ “Như Lòng Chúa Khoan Dung”)

***

405Bạn thân mến! Bài Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay tường thuật hai môn đệ Anrê và Gioan cũng lên đường đi tìm kiếm những điều qúy giá nhất trên cuộc đời này. Hai ông đã nghe theo lời nói của thầy mình là Gioan Tẩy Giả nói về Đức Giêsu khi Ngài đi ngang qua. Gioan đã giơ cao tay chỉ về Đức Giêsu và giới thiệu Ngài cho môn đệ của mình được biết: “Ðây là Chiên Thiên Chúa” (Ga.1:36). Anrê và Gioan nghe thấy thầy mình giới thiệu Đức Giêsu là Chiên Thiên Chúa, hai ông đã bỏ thầy mình lại phía sau lưng và lên đường bước đi theo Đức Giêsu. Không biết hai ông đã đi theo Ngài bao lâu và bao xa. Chỉ biết họ rụt rè không biết bắt đầu câu chuyện thế nào. Ðức Giêsu thấy sự lúng túng dễ thương của họ. Chính Ngài đã mở đầu cuộc đối thoại: “Các anh tìm gì thế ?” Họ đáp: “Thầy ở đâu ?”. Đức Giêsu trả lời “ Đến mà xem” (Ga.1:38-39)

Các anh tìm gì thế ? Câu hỏi này bắt hai ông phải trở lại với lòng mình, phải ý thức về nỗi khát khao hy vọng trong lòng mình. Tôi đang tìm kiếm điều gì? Tiền bạc, tiếng tăm, danh vọng, thỏa mãn? Hay tôi đang tìm một “ai đó” cho đời tôi một hướng đi?

Thưa Thầy, Thầy ở đâu? Câu trả lời này cũng là một câu hỏi mà khi nghe thoáng qua ta thấy thật nhớ ngẩn, vì chẳng liên hệ đến câu hỏi “các anh tìm gì thế”. Nhưng khi để ý và lắng nghe câu nói ta mới hiểu ra được ý muốn của hai ông: “Chúng tôi muốn biết nhà của Thầy, muốn đến thăm Thầy”. Ðến nhà một người là đi vào thế giới của người đó. Hai ông không chỉ muốn biết Ðức Giêsu qua lời giới thiệu của Gioan, qua kinh nghiệm gặp gỡ Đức Giêsu của Gioan… nhưng hai ông còn muốn đích thân gặp gỡ Ngài trong riêng tư thân mật, trong kinh nghiệm gặp gỡ của riêng mình

Hãy đến mà xem. Ðức Giêsu không giấu hai ông về thế giới của Ngài. Ngài không dùng lý thuyết dài dòng mà rất cụ thể, rất thực tế: “Ðến mà xem” “Trăm nghe không bằng một thấy”.

Hai ông đã nhận lời mời ngay lập tức. Họ đã đến xem và đã ở lại. Ta chẳng rõ chi tiết của cuộc gặp gỡ hạnh ngộ này: Đức Giêsu đã nói gì với họ? Họ đã nhìn thấy điều gì trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Đức Giêsu? Chắc chắn đây phải là một kỷ niệm không quên của hai ông với Đức Giêsu, một kinh nghiệm gặp gỡ hết sức riêng tư và độc đáo với Đức Giêsu…Vì kết quả của cuộc gặp gỡ hạnh ngộ này là: “Chúng tôi đã thấy Ðấng Mêsia”.(Ga.1:41)

Nếu ta muốn gặp gỡ Đức Giêsu, chỉ có một cách duy nhất là hãy tìm đến với Ngài và ở lại bên Ngài trong tình thân mật. Kinh nghiệm gặp gỡ Đức Giêsu của Anrê và Gioan phải là kinh nghiệm của mọi người Kitô. Ta phải tìm đến với Ngài và ở lại bên Ngài, phải đích thân mặt đối mặt với Ngài.

Tuyệt đỉnh ơn gọi của người Kitô trước hết không phải là làm việc cho Chúa, nhưng là được mời gọi để sống thân mật với Ngài trong tình Cha-Con thắm thiết, được mời gọi để ở bên cạnh Ngài, để Ngài uốn nắn dạy dỗ rồi sau đó mới là làm việc cho Ngài, để Ngài sai đi lên đường rao giảng Tin Mừng trong Nước của Ngài.

Nhiều lúc ta tưởng đến Nhà Thờ vào ngày Chúa Nhật là đã đáp lại tiếng Chúa mời gọi, nhưng không phải thế. Chúa không mời gọi ta chỉ đi Lễ như trả nợ. Chúa muốn ta thực sự gặp gỡ Người, tiếp xúc thân mật với Người, sống thân thiết với Người trong tình con thảo.

Xin mời bạn cùng với tôi, chúng ta cùng nhau đi vào lòng mình để nhìn ra “Hành Trình Ðức Tin” của ta . Đó phải là một hành trình đi về và gặp gỡ Thiên Chúa. Sau bao nhiêu năm giữ đạo, tôi đã đi đến đâu ? Đã bao nhiêu lần tôi được gặp gỡ Thiên Chúa? Hôm nay tôi có sống gần Chúa hơn ngày hôm qua không ? Hãy đến với Chúa, Ngài đang chờ đợi ta. Ngài đang mời gọi ta. Ngài đang mở rộng vòng tay, mở rộng trái tim để đón ta đến sống trong tình yêu của Ngài. Tình yêu ấy là hạnh phúc muôn đời và là tất cả của đời ta.

***

Lạy Chúa! Sau khi gặp gỡ Chúa, Anrê đã vội vã đi tìm em là Phêrô và dẫn em mình đến với Đức Giêsu. Từ đó, Anrê luôn bước theo Ðức Giêsu. Ông đã đem chính mạng sống của mình làm chứng cho tình yêu Đức Giêsu. Ông đã đổ máu ra để chứng thực cho tình yêu ấy.

Xin cho con biết noi gương bắt chước Anrê: luôn khát khao gặp gỡ Chúa, luôn hăng say giới thiệu Chúa cho anh chị em của con, và nhất là biết can đảm để đứng lên làm chứng cho tình yêu Thiên Chúa. Amen

(Tổng hợp từ R. Veritas)