CON ĐƯỜNG NÀO TA ĐI?

Fred Nassiri, sinh ra và lớn lên ở xứ Ba Tư, sau đó di dân đến Hoa Kỳ và sống tại thành phố ăn chơi cờ bạc Las Vegas, nơi đây Fred Nassiri đã gầy dựng được tài sản rất lớn trị giá gần 1 tỷ mỹ kim nhờ công việc sáng chế kinh doanh các kiểu mẫu quần áo thời trang và sản xuất đĩa hát.  Fred Nassiri đã sống và lớn lên với niềm tin của một tín đồ Hồi Giáo, nhưng tại thành phố cờ bạc Las Vegas này, ông đã bước vào 1 con đường mới, con đường trở nên một tín hữu Công Giáo, và hơn thế nữa, con đường trở nên 1 tu sĩ  trong dòng Anh Em Hèn Mọn Phanxicô.

Ngày 1 tháng 3 vừa qua, Fred Nassiri đã đến Vatican và được gặp Đức Hồng Y Tarcisio Bertone, Quốc Vụ Khanh Tòa Thánh. Ông nói về cuộc gặp gỡ này như sau:

– “Tôi muốn mang đến Vatican một chứng từ đức tin và lòng khâm phục lý tưởng dòng Anh Em Hèn Mọn.  Tất cả tài sản của tôi, tôi sẽ cống hiến cho người nghèo để tôi trở thành 1  tu sĩ Phanxicô.”

Nói về sự chuyển hướng cuộc đời, về con đường mà Fred Nassiri đã lựa chọn và bước vào, Ông giải thích như sau:

–  “Càng có nhiều tiền của sức lực, càng có nhiều nghĩa vụ đối với những người chung quanh mình.”

(Catholicworldnews.com, Trích bản tin ngày 2/3/2007)

* * * * *

Bạn thân mến! Con đường mà Fred Nassiri đã lựa chọn và bước vào là con đường bỏ mọi sự để bước đi theo Chúa Giêsu, để làm môn đệ của Ngài.  Con đường theo Chúa rộng hẹp ra sao ? con đường ấy có cây dài bóng mát, có hoa thơm cỏ lạ, có chim hót, có suối róc rách reo vui không nhỉ ? Con đường ấy là con đường vinh quang hạnh phúc hay là con đường đau thương tủi nhục ? Chắc hẳn bước đi theo Chúa Giêsu là bước đi trên “con đường Chúa Giêsu”. Chắc hẳn người môn đệ Chúa Giêsu không có con đường nào khác ngoài con đường mà Ngài đã đi qua.

Xin mời bạn cùng với tôi, chúng ta hãy lần theo dấu chân của Chúa Giêsu trong những bài đọc của mùa chay, để biết thêm về một vài con đường ngày xưa Ngài đã ngược xuôi qua lại, để nhận ra con đường ngày xưa ấy đã tác động đến cuộc sống của tôi và bạn hôm nay ra sao.

Con đường vào hoang địa: Trước khi bắt đầu cuộc sống công khai rao giảng, Chúa Giêsu bắt đầu bằng “con đường vào hoang địa” để sống một mình trong thinh lặng, chay tịnh và cầu nguyện (Lc 4:1). Bước đi trên “con đường vào hoang địa”, Chúa Giêsu đã làm nổi bật bản tính con người của mình. Ngài chấp nhận những khó khăn thiếu thốn trong cuộc sống, chịu thử thách, chịu cám dỗ và kiên cường chống trả (Lc 4:3-13).

Bước đi trên “con đường vào hoang địa” trong đời sống thiêng liêng là bước đi với Chúa Giêsu, là trở nên giống Ngài, là liên kết với Ngài trong thinh lặng và cầu nguyện, là để được Ngài tôi luyện và biến đổi…

Bạn thân mến! “Con đường vào hoang địa” trong đời sống thiêng liêng của tôi và bạn ra sao? Đã bao giờ tôi và bạn bước chân vào con đường này chưa nhỉ ? Chẳng lẽ chúng ta qúa sợ sệt mà không dám bước vào hay sao?

Con đường lên núi Tabo: Biến cố trên núi Tabo (Lc.9:28) là điểm vinh quang rực rỡ sáng ngời của Chúa Giêsu, là một bằng chứng xác tín Chúa Giêsu là con Thiên Chúa,  là một phép la, là 1 sự biến đổi hình dạng con người của Chúa Giêsu để mặc lấy thiên tính của Ngài. Biến cố trên núi Tabo cũng là một khuyến khích trợ lực cho những ai bước đi theo Ngài .

Bước đi theo Chúa không phải để tìm kiếm những giây phút ngất ngây tuyệt vời trên núi Tabo như ba môn đệ Phêrô, Gioan và Giacôbê xưa kia, cũng không phải là ở lại trên núi Tabo để tận hưởng những giây phút vinh quang rực rỡ tuyệt vời với Ngài. Nhưng bước đi theo Chúa là phải cùng xuống núi với Ngài, cùng ngược xuôi qua lại với Ngài trên con đường rao giảng Tin Mừng, và nhất là cùng với Ngài bước đi trên con đường Thánh giá hy sinh cứu chuộc.

Đường lên núi Sọ Golgotha:(Ga 19:17). Với thập giá sần sùi trên vai, cô đơn lạc lõng giữa rừng người vây quanh. Chúa Giêsu bước đi trên con đường ra núi Sọ như 1 tội nhân .  Với hơi tàn sức yếu, Ngài lê gót bước đi, đi mãi cho đến đỉnh đồi Golgotha. Về phương diện con người, đây là con đường đau thương tủi nhục của Chúa Giêsu.  Cuối con đường, Ngài đã chấp nhận cái chết trần truồng trên thập gía vì yêu thương .

Trên núi Tabo, vinh quang rực rỡ sáng ngời đã dành cho Chúa Giêsu, nhưng trên núi Sọ, Ngài chỉ có đau thương nhục nhã và cái chết.  Hai ngọn núi, hai con đường khác nhau. Về mặt thể lý, hai ngọn núi không cách xa nhau bao nhiêu nên con người có thể dễ dàng đi từ ngọn núi này sang ngọn núi kia .  Nhưng về mặt thiêng liêng, thật khó khăn biết bao để đi hết đọan đường ngắn ngủi ấy, bởi vì con người ưa thích những vinh quang ngất ngây tuyệt vời,  không dám hy sịnh, sợ đau khổ, sợ chết. Con người không thấu hiểu và cũng không xác tín được rằng: “Cái chết là cửa ngõ dẫn đưa vào sự sống lại đời đời”. 

Đường vinh quang phuc sinh:(Ga.20). Qua cái chết đau thương nhục nhã trên thập giá, Chúa Giêsu đã sống lại, Ngài đã chiến thắng sự chết. Con đường đau khổ và sự chết đã dẫn đưa đến con đường vinh quang phục sinh . Qua cái chết của Chúa Giêsu, Ngài đã nối tiếp “đường lên núi Sọ Golgotha” bằng “đường vinh quang phuc sinh” của Ngài.

Bạn thân mến! Chúa Giêsu đi “con đường vào hoang địa” để cầu nguyện và để tôi luyện.  Ngài đã đi “con đường lên núi Tabo” để được Thiên Chúa Cha biến đổi hình dạng. Ngài cũng đi “con đường lên núi Sọ” với biết bao đau thương tủi nhục để hy sinh mạng sống cho người mình thương. Qua cái chết của Ngài, Ngài đã đi vào “con đường vinh quang phuc sinh”.  Tôi và bạn đang đi con đường nào đây nhỉ ? Thầy Giêsu đã đi con đường trên đây, Chẳng lẽ người môn đệ của Ngài lại đi con đường khác được sao ?

* * * * *

Lạy Chúa! Bước đi theo Chúa không phải là chỉ bước đi với Ngài trên con đường vào hoang địa., cũng không phải là chỉ bước đi với Ngài trên con đường lên núi Tabo hay con đường lên núi Sọ, nhưng là cùng bước với Ngài trên mọi nẻo đường Ngài đã đi qua và  cùng với Ngài đi đến chặng đường cuối cùng: “đường vinh quang phục sinh”,  đó cũng là cùng đích của người Kitô chúng con hôm nay.

Lạy Chúa! Xin ban ơn giúp sức cho con, để con có đủ can đảm và lòng yêu mến mà bước đi theo Ngài và cũng được sống lại với Ngài, Amen .

Linh Xuân Thôn

ĐƯỢC Ở BÊN CẠNH

Nhiều năm trước đây, có một câu chuyện kể về một nghệ sĩ trẻ làm việc trong phòng tranh của một hoạ sĩ vĩ đại tại Roma. Nhận thấy người nghệ sĩ này có nhiều tài năng, nên bạn bè anh đã hối thúc anh:

– Bạn nên lập ra một phòng tranh độc lập của riêng bạn.

Họ còn tiên báo là:

– Nhờ đó, bạn sẽ được giàu có, thành công và nổi tiếng.

Nhưng người nghệ sĩ trẻ này nói:

– Không, tôi đã phát hiện ra bậc thầy của tôi rồi, tôi muốn được vẽ giống như danh hoạ Raphael, và bằng mọi giá, tôi phải được sống gần bên cạnh vị thầy này, để được học hỏi phương pháp, nắm bắt tư tưởng và lắng nghe những lời giáo huấn của thầy. Tôi không có một tham vọng nào khác ngoài việc được trở nên giống như thầy.

****************

Trong Tin Mừng Đức Giêsu, Chúa đã để lại cho nhân loại một kho tàng quí giá, qua những Lời giáo huấn, những việc làm của Ngài đáng để cho mọi người nhìn vào đó, để cũng được trở nên con cái của Ngài. Không có gì hạnh phúc hơn là tất cả mọi người đều được trở nên con cái Ngài.  Mang thân phận con người yếu hèn, con người không dám mơ ước được trở nên giống như Ngài, mà chỉ cầu mong sao được trở nên là con cái của Ngài.  Chính những lúc có Chúa cùng đồng hành mọi người sẽ cảm thấy đó là những giây phút tuyệt vời nhất trong cuộc sống.  Bạn cùng tôi hãy mời Chúa đến trong cuộc sống để có Chúa cùng đồng hành trên con đường hành trình sống nơi trần gian này.

Giêsu chính là thần tượng của mọi người.  Ngài là Ngôi Hai Thiên Chúa, để thực hiện công trình Cứu Độ:

Ngài đã vâng lời Thiên Chúa Cha chấp nhận hoà đồng trong thân phận làm người như mọi người.  Ngài vô tội, nhưng Ngài vẫn đến xin Gioan làm phép rửa cho Ngài.  Ngài là bậc tiên phong cải cách lối sống đạo đức giả hình của các biệt phái, kỳ lão. Ngài sửa đổi những suy tư, cách sống về việc phụng vụ tôn thờ Thiên Chúa.  Ngài mạnh dạn lên án những bất công, kỳ thị, nâng đỡ những con người lầm than cơ cực.   Ngài đã nâng đỡ ủi an, chữa bệnh, tha tội để tái tạo thân xác cùng linh hồn trở nên hoàn thiện.   Ngài chính là người cha nhân hậu, sẵn sàng thứ tha mọi lỗi lầm cho đứa con hoang đàng khi biết hối lỗi trở về.  Ngài đã yêu thương tha thứ những việc làm của con người đã kết án Ngài.

****************

Được trở nên giống như Thầy đó chính là điều chàng nghệ sĩ trẻ mong ước. Vì sao? Vì danh hoạ Raphael chính là thần tượng của anh, anh đã nhìn ra được các bí quyết phương pháp, và anh đã học hỏi được rất nhiều điều qua người thầy của mình.

Cuộc sống quanh tôi đã có biết bao những danh nhân, những người đã nêu cao ý chí để vượt qua những trở ngại vươn lên tới thành công vĩ đại.  Đó chính là những tấm gương sáng ngời, là hiện thân của Đức Kitô, đáng để cho bạn và tôi soi vào mà noi gương học hỏi.

Bạn đã chọn cho mình một thần tượng để sống theo mẫu gương ấy chưa?  Hay vẫn cho tôi là số một, là một người chỉ đáng cho người khác noi theo, chứ không bao giờ noi theo người khác.  Đó chính là mấu chốt để nhìn ra được cái tôi của mình.

Nhìn lại tâm trí và thân xác của chính bản thân:  Tôi có thực sự tôn kính Ngài là Thiên Chúa thật sự chưa? Hay tôi chỉ mơ mơ màng màng thờ kính Thiên Chúa như chuyện trên mây, trên gió.  Tôi có thực sự ăn năn mỗi khi đến lãnh nhận Bí Tích Hòa Giải?  Hay tôi chỉ làm như một thủ tục bởi sự ràng buộc của luật buộc. (xưng tội rước lễ trong mùa Phục Sinh.)  Tôi có yêu người như mình ta vậy không?  Hay tôi chỉ là một con người chỉ biết nghĩ đến cái tôi của mình.  Tôi có thực sự tha thứ những lỗi lầm khi anh em phạm đến mình?  Hay tôi vẫn cố chấp mắt đền mắt, răng đền răng …

****************

Lạy Chúa, trong những ngày trong Mùa Chay này, xin Chúa cho con biết nhận ra Chúa trong cuộc sống, qua việc làm, qua sinh hoạt với mọi người chung quanh, để con biết học tập noi theo những gương sáng. Xin cho con biết nhận Chúa chính là thần tượng của cuộc đời con, là kim chỉ nam hướng dẫn con trên con đường SỐNG ĐẠO HÔM NAY, biết sống Yêu Thương và Phục Vụ, theo đúng với chủ đề của năm phụng vụ 2007.  Amen!

MƯA RỪNG THÁNG BA!

Lạy Trời mưa xuống!
Lấy nước tôi uống!
Lấy ruộng tôi cầy! ….

Tiết trời tháng ba, Cali không cần chắp tay “lạy trời mưa xuống” mà trời vẫn rộng rãi ban cho, những trận mưa xối xả dầm dề kéo dài ngày này qua ngày khác.  Những hạt mưa lớn nhỏ dồn dập, lúc nặng lúc nhẹ, lúc ít lúc nhiều, nương theo những cơn gió trải đều từ núi cao tới đồng bằng, từ những đồi thông tít tắp trên cao xuống những đồng cỏ xanh rì của miền Thung Lũng Hoa Vàng.  Những hạt mưa dai dẳng, chẳng hỏi ý người vào buổi sáng sớm đi làm, hay những chiều tan sở, đã làm cho kẻ buồn người vui theo những giọt mưa vô tình đó.

Dù buồn hay vui, chấp nhận hay chối bỏ thì mưa vẫn rơi, như ân sủng từ trời cao rộng lượng ào ào tuôn đổ xuống chan hòa mặt đất, mà không hề hỏi nhân gian có vui lòng đón nhận hay không.  Đồng bằng ơi, mi buồn hay vui với những cơn mưa dầm tháng ba này?  Thung Lũng Hoa Vàng ơi, mi có sẵn lòng đón nhận những giZZọt nước thánh thiêng từ trời cao đổ xuống không?

Riêng núi rừng thì vui lắm với những cơn mưa bất tận của đất trời.  Mưa là dịp để lá xanh gột rửa những bụi bặm thế trần tích lũy từ bao tháng ngày qua.  Mưa là dịp để cây rừng đón nhận ân huệ, thanh tẩy khí trời.  Mưa là dịp để đất giữ lại cho mình nguồn nước dưỡng nuôi cây cỏ trong tháng ngày sắp tới.  Chẳng ai phí công đem nước từ đồng bằng tưới cho núi rừng bao giờ!  Rừng biết phận mình lắm chứ!  Nếu không cất giữ những giọt nước thấm sâu vào lòng đất, mà tưởng như thừa thãi lúc này, thì rừng sẽ sống bằng gì trong những ngày nắng mưa hạn?  Phận người có khác chi đâu!  Nếu không nâng niu gìn giữ ân sủng Thiên Chúa ban cho trong những lúc sốt sắng đầy lòng yêu mến, thì linh hồn sẽ được nuôi sống bằng gì trong những lúc khô khan thử thách?

Có những cơn mưa rừng nhẹ như hơi thở người thiếu nữ, theo gió lả lơi vuốt nhẹ những nhành lá trên cao, rồi từ từ đáp xuống những bụi hoa dại bên đường.  Mưa phùn trong tiết trời đầu xuân không đủ thấm đất, chỉ vừa làm những chiếc lá phơn phớt ướt, nhưng núi rừng vẫn vui vì sự hạ giáng của trời cao.  Gió nhẹ thổi nghiêng những giọt nước mảnh mai đu đưa bám lơ lửng trên cành cây.  Những nhánh thông mỏng trên đầu ngọn cây thông cao phất phới theo chiều gió, như những cánh tay vỗ vào nhau để tạ ơn Trời với những cơn mưa đầu xuân, để cùng hoà nhịp vào bản trường ca êm dịu của đất trời trong một âm thanh nhẹ nhàng du dương.

Có những cơn mưa rừng mịt mờ che phủ chân trời, chắn ngang lối đi. Những chùm hoa dại màu vàng run rẩy đón nhận những giọt nước lách tách từ những tàng cây lớn rớt xuống.

Có những hôm núi rừng quay cuồng với những cơn mưa vần vũ.  Con đường xa lộ 17 ngoằn nghèo uốn khúc theo triền núi, chìm ngập trong làn mưa ân sủng như thác từ trời cao ào ào đổ xuống, bất chấp núi rừng có kịp dang tay đón nhận hay không.  Những cành cây lớn nhỏ trong rừng thông hòa chung với vũ điệu của gió rừng, nắm tay nhau cùng vũ khúc hoan ca trong làn sương mịt mờ tạo nên một âm thanh vi vút huyền bí, mà chỉ có ai sống gần thiên nhiên mới hiểu được ngôn ngữ đó.  Những chiếc xe hơi bò chầm chậm dọ dẫm từng bước trong dòng nước mịt mờ, như phận người mò mẫm từng bước tiến về quê Trời.

Giang tay đón nhận mà thôi, chưa đủ!  Đất rừng còn hào phóng đáp lại ân tình đó, với những làn sương mỏng từ dưới đất thấp bốc lên, phủ mờ lối đi như đường vào Động Thiên Thai.  Vươn cao hơn nữa, rừng âm u đáp trả lại bằng lớp sương mù dày đặc, quấn quít quyện lấy những cành thông xanh.  Xa xa, những áng mây bay là đà, ôm lấy dãy núi chập chùng như phụ với núi rừng đáp trả lại ân tình của trời xanh.

Con đường núi nhỏ hẹp thơ mộng từ thành phố dắt ra bãi biển, xuyên qua hai ngọn núi có hình dáng như người thiếu nữ mơn mởn tuổi xuân, đang ưỡn người xoải hai cánh tay dài đón nhận những hạt mưa ân sủng từ trời cao vào lòng.  Không thể phân biệt được đâu là ranh giới giữa đất và trời: sương mù, làn mưa, hơi nước, Đấng Sáng Tạo và loài thụ tạo…. tất cả quyện lấy nhau nên một trong nguồn ân sủng vô biên.  Trời cao khiêm cung hạ mình xuống dang tay ôm thụ tạo vào lòng, như người cha cúi xuống ôm đứa con thơ.  Đất nín thở nghe nhịp tim rung lên với giai điệu hạnh phúc bất ngờ vì sự chiếu cố của Chúa Tể muôn loài, như đứa bé thơ sung sướng ngọ nguậy trong lòng mẹ.  Đẹp thay ân tình của đất trời!  Đẹp thay sự nhận lãnh và trao ban của núi rừng!

Mỗi giọt mưa rơi xuống từ trời mang theo mình một sứ mạng khác nhau.  Mỗi hạt mưa đọng lại trên cành lá đều mang một hình dạng sắc thái khác nhau.  Không giọt nào giống giọt nào, không cơn mưa nào giống cơn mưa nào: mưa sa, mưa đá, mưa phùn, mưa dầm, mưa rào, mưa xuân…. Mỗi cơn mưa dù lớn dù nhỏ, mỗi hạt mưa dù bé nhỏ mong manh hay to như hạt đá… tất cả đều gói ghém tâm sự của trời cao đổ xuống lòng nhân thế.  Nhiều cơn mưa nhưng chỉ có một tâm tình!

Cũng như mưa với tuyết sa xuống từ trời,
không trở về trời nếu chưa thấm xuống đất,
chưa làm cho đất phì nhiêu và đâm chồi nảy lộc,
cho kẻ gieo có hạt giống, cho người đói có bánh ăn (Is 55:10).

Sau cơn mưa, rừng như vừa được lãnh nhận ơn thanh tẩy tái tạo từ Trời cao, bẽn lẽn mang vào mình chiếc áo mới.  Màu áo trong sạch tinh khiết của thời tạo thiên lập địa, khi bụi bặm thế gian chưa khoác lên áo rừng.  Làn sương mỏng như tơ, nhè nhẹ bay là đà ngang đầu ngọn cây, làm cho cảnh vật trở nên thánh thoát như Vườn Địa Đàng, lúc Thượng Đế và con người thường nắm tay nhau đi dạo mỗi buổi chiều tà.  Những chiếc lá non gặp làn nước ân sủng đua nhau đâm chồi nẩy lộc.  Màu vàng của sắc hoa dại trở nên rực rỡ như màu áo hoàng bào của vua chúa thời xưa, xen lẫn giữa những màu lá xanh đậm lợt nhiều tầng, tô điểm cho núi rừng thêm phong phú nhiều màu sắc.  Bầu trời quang đãng trong veo nằm vắt vẻo ngang đầu ngọn núi nhìn thật gần, tưởng như với tay có thể đụng trời, giơ tay có thể bắt mây.  Những chú chim ẩn nấp đâu đó trong cơn mưa, giờ đua nhau bay ra chuyền từ cành này qua cành khác líu lo chào đón rừng mặc chiếc áo mới.  Gió thổi nhẹ cuốn những chiếc lá vàng bay xào xạc như đang thầm thì với bước chân người lữ khách: “Đâu phải chỉ có con người mới cần đến Bí Tích Hòa Giải!”

Lang Thang Chiều Tím
Thương nhớ về mùa mưa 2006