ĐIỀU ƯỚC CỦA ÔNG GIÀ NOEL

Vào một ngày mùa đông năm 1979, tại nhà hàng bán thức ăn nhanh ở thành phố Kansas, bang Missouri (Mỹ), có một chàng trai tuổi ba mươi gặm nhấm nỗi buồn vì mới mất việc làm.  Đó là năm thứ hai liên tiếp anh bị sa thải đúng một tuần trước ngày lễ Giáng sinh.  Trong lúc chờ người phục vụ đem thức ăn đến cửa xe, anh chợt phát hiện cô ta chỉ mặc phong phanh một chiếc áo khoác mỏng. “Ta cứ tưởng mình là kẻ khốn khổ nhất thế gian, không ngờ người phụ nữ này còn khổ hơn, phải chống chọi với cái rét vì miếng cơm manh áo” – anh tự nhủ. Lúc trả tiền, anh đưa cô tờ 20 USD và bảo giữ phần tiền thừa.

Đó là đoạn mở đầu của câu chuyện cổ tích thời hiện đại về một “ông già Noel bí ẩn” lặng lẽ tặng tiền cho người nghèo trên đường phố vào dịp Giáng sinh suốt 26 năm qua.  Ông không thể nhớ hết mình đã giúp bao nhiêu người, có khi đó là một phụ nữ vô gia cư, một ông lão với chiếc áo len không lành lặn, người vợ góa của một lính cứu hỏa…  Hàng trăm gia đình đã nhận được niềm vui bất ngờ như thế từ ông già Noel bí ẩn. Đến nay, số tiền ông âm thầm trao tặng đã lên đến 1,3 triệu USD.

Danh tánh của “ông già Noel bí ẩn” có lẽ sẽ mãi là ẩn số với nhiều người, nếu tình thế không buộc ông phải lên tiếng.  Do suy kiệt thể lực sau những đợt hóa trị mạnh để chữa ung thư, “ông già Noel bí ẩn” đã quyết định hé lộ thân phận của mình với một hi vọng mãnh liệt, đó là truyền đến người khác niềm tin vào lòng tốt tình cờ, để ngày càng có nhiều người tiếp tục thực hiện công việc của ông.

Ông là Larry Stewart, một doanh nhân 58 tuổi sống tại thành phố Kansas, bang Missouri (Mỹ). Đến nay, Stewart vẫn không sao quên hình ảnh người nữ phục vụ 26 năm trước.  Khi nhận tờ giấy bạc 20 USD, môi chị bỗng run lên và nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Chị run rẩy nói: “Thưa ông, ông không biết là điều này có ý nghĩa như thế nào đối với tôi đâu!”.  Người phụ nữ khiến Stewart nhớ lại câu chuyện của chính mình.

Năm 1971, Stewart lúc đó là một thanh niên thất nghiệp với gia tài duy nhất là chiếc ôtô đồng thời là căn nhà di động.  Không một xu dính túi, gã trai ấy đánh liều đến gọi bữa ăn sáng tại một nhà  hàng ở bang Missisippi, rồi giả vờ nói mình làm mất ví.  Người chủ nhà hàng đã làm động tác cúi xuống sàn rồi nhoài người về phía Stewart, đưa ra tờ 20 USD. “Chắc anh đánh rơi tiền này!” – ông ta nói. Đó là “tấm vé” giúp Stewart bắt đầu một cuộc đời mới. “Tôi đã cầu nguyện và hứa với Chúa sẽ tìm cách để trả lại”.

Stewart đã thực hiện được lời hứa ấy của mình.  Mỗi năm đến tháng mười hai, ông lại sắm vai ông già Noel xuống phố.  Ông đã lặn lội lái xe đến nhiều thành phố trên khắp nước Mỹ, đem niềm vui bất ngờ đến cho nhiều người.  Không chỉ tặng tiền mặt, Stewart còn lập một “hiệp hội những ông già Noel bí ẩn” (www.secretsantausa.com), với yêu cầu thành viên phải cam kết ít nhất một lần trong đời “làm một việc thiện ngẫu nhiên”. Đến nay, đã có gần 3.000 người tham gia hiệp hội này.

Vào tháng tư năm nay, Stewart được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản, đã di căn đến gan. Những đợt hóa trị mạnh đã rút cạn sức lực và khiến ông mất luôn cảm giác thèm ăn.  Stewart sụt gần 45kg, người gầy và xanh như tàu lá.  Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ sứ mệnh của mình. “Tôi làm những việc này không phải vì bản thân.  Đó là một cách thể hiện tinh thần “tri ân bất cầu báo” (cho đi không cần nhận lại).

Giờ đây, sứ mệnh của Stewart không chỉ là tặng tiền người nghèo dù ông tiết lộ sẽ tặng 165.000 USD cho người nghèo trong mùa Giáng sinh năm nay. Ông ước gì có thể nói chuyện và truyền đi ngọn lửa của lòng tốt đến thật nhiều người, để thế gian không chỉ có một mà rất nhiều “ông già Noel bí ẩn” đem đến cho những người kém may mắn mùa Giáng sinh thật sự an lành. 

************************************

Lạy Chúa Giêsu Hài Đồng, Chúa đã không chọn một cung điện nguy nga nhưng lại chọn hang đá bò lừa hôi hám để sinh ra.  Chúa đã không sinh ra như một người giàu có nhưng lại sinh ra trong cảnh bần cùng khó khăn.  Xin cho con nhận ra hình ảnh một Chúa Giêsu bé nhỏ, nghèo nàn, đói khát, bơ vơ, lạnh lẽo… nơi những người kém may mắn xung quanh.  Xin cho con ít là một lần trong năm, nhân dịp kỷ niệm ngày sinh nhật Chúa, biết đưa cánh tay ra làm nghĩa cử bác ái với những người đang sống trong cảnh cơ hàn.  Xin cho con được một lần làm “ông già Noel bí ẩn” mang niềm vui và tình yêu đến với tha nhân.  Amen!

Sưu Tầm

NGẪU NHIÊN Ư?

Cơn bão hoành hành trong thung lũng hẹp ở Châu Mỹ như trút cả cuồng nộ xuống ngôi nhà thờ nhỏ, cũ kỹ đứng lẻ loi.  Ngôi nhà thờ đương đầu rất giỏi và gió chỉ làm bung một mảng tường nhỏ mới vá sau bàn thờ chính.  Bất tiện quá!  Lễ Giáng Sinh gần kề làm sao bít kịp cái lỗ hổng đó?  Không khéo nó lại lôi cuốn sự chú ý của người dự lễ hơn là cái hang đá.

Cha xứ nảy ra sáng kiến đi ra cửa hàng tạp hóa của một hội đoàn giới trẻ.  Người bán hàng đưa ra một bức thảm dệt tay kim tuyến lấp lánh chen với ngà, chung quanh viền ren Bỉ.  Chiếc thảm này trước kia được phủ trên một cái bàn trong cung điện cao sang, nhưng ở cái xó vùng sâu xa này, có ai thưởng thức được cái nghệ thuật quí giá đó?  Vì thế giá rẻ mạt.  Ừ, sao lại không mua bức thảm này che vào cái lổ hổng đó?  Ngài mua liền.

Ý kiến thế mà hay:  Bức thảm làm nhà thờ nổi bật lên!  Sáng sớm ngày áp lễ, cha xứ đến nhà thờ, ở chỗ chờ xe bus ngài gặp một bà đang đứng đợi xe trong gió lạnh, ngài bảo:

– Bà vào nhà thờ ngồi cho đỡ lạnh, còn 45 phút nữa xe mới qua đây.

Bà ta vào nhà thờ quì gối đọc kinh, mắt bà bỗng mở to ra, bà chạy lên gần ngắm nhìn, sờ sờ tấm thảm và thốt lên:

– Thưa cha, bức thảm này đúng là của chúng con.  Chồng con mua nó ở thủ đô nước Bỉ.  Cha coi, đây chính là ký hiệu của chúng con.

Bà kể cho cha nghe tấm thảm kịch của gia đình. Vợ chồng bà sống tại nước Áo, khi quốc xã Đức tràn tới, họ bỏ chạy.  Họ định trốn sang Thụy Sỹ, là phụ nữ , bà quá cảnh dễ dàng, còn chồng bà bị bắt lại, bà cho rằng ông đã chết trong trại tập trung rồi.  Cha xứ ngỏ ý muốn trao lại tấm thảm nhưng bà từ chối:

– Thưa cha, bức thảm để ở đây tốt hơn trong túp lều của con.  Con vui lòng chịu đựng cảnh khốn quẫn.  Con đi xin việc coi sóc nhà cửa nhưng người ta từ chối vì lý do con đã già!

Thánh lễ đêm Giáng Sinh, mọi người dự lễ đều ngắm nhìn gian thánh được trang trí lộng lẫy, những ánh nến càng tôn vẻ lấp lánh của bức thảm.  Lễ xong một ông đến xin gặp cha xứ, ông là chủ một hiệu kim hoàn.  Ông nói:

– Thưa cha, thực là lạ quá!  Bức thảm này đúng là của chúng con trước kia.  Khi chúng con sống ở Viên, thủ đô Áo Quốc, cứ mỗi lần mời Đức Cha đến dùng bữa, nhà con lại đem tấm thảm này ra trải bàn.

Cha xứ kể lại cho ông sự việc xảy ra sáng nay.  Ông hồi hộp xin cha:

– Cha có thể tả cho con vóc dáng của bà ấy được không?  Có lẽ nào lại chính là nàng?  Không lẽ nàng còn sống?

Ông xin cha hướng dẫn để theo dõi vết tích người đàn bà nghèo khổ đó.

Quả đúng là bà vợ của ông ta.  Chiều ngày lễ Giáng Sinh hai vợ chồng được đoàn tụ sau bao năm dài xa cách.  Một phép lạ của Tình Yêu Con Thiên Chúa.

*********************************

Mỗi khi chuẩn bị mừng lễ Giáng Sinh, Giáo Hội muốn nhắc nhở lại cho nhân loại một biến cố, ngày khởi đầu cho công cuộc Cứu Độ của Thiên Chúa, Giêsu Ngôi Hai  Con Thiên Chúa mặc lấy thân phận xác phàm con người hạ sinh trong hang bò lừa.

Chắc hẳn Thánh Giuse đã phải tần tảo chạy ngược chạy xuôi để tìm một chỗ trọ cho gia đình. Trong Tin Mừng Thánh Luca 2,7b viết: vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ.. Chắc hẳn dân chúng sống ở gần đó đã không quên nghĩ đến việc mở những quán trọ, để khách phương xa có chỗ trú chân, nhân việc Augustô ra chiếu chỉ mọi người phải về quê quán để khai tên tuổi.  Không phải vì không còn chỗ để trọ, nhưng có lẽ vì họ nhìn thấy cảnh nghèo nàn của gia đình Thánh Gia, hơn nữa Mẹ đang bụng mang dạ chửa, lại sắp sửa đến ngày mãn nguyệt khai hoa, tiếp đón hai người trong lúc này, đang trong tình trạng có nhiều điều sẽ phải giúp, gây cho họ nhiều phiền toái chăng? Thánh Giuse đành phải đưa vợ vào trú tạm nơi chuồng nhốt súc vật trong hang đá.  Và ngay đêm hôm đó, đêm sương tuyết giá lạnh của mùa đông.  Con Thiên Chúa ngự xuống trần gian, đem an bình xuống cho nhân loại, phát xuất từ nơi hang đá đó.  Những mục đồng là những người đầu tiên hạnh phúc được chiêm ngưỡng dung mạo của Đấng Cứu Thế ra đời.

Ngày nay trong dịp lễ kỷ niệm Giáng Sinh của Chúa, nhân loại đã phong phú hóa thành huy hoàng, hoành tráng với đèn điện nhấp nháy, máng cỏ sáng rực đèn điện, ngôi sao lạ sáng rực muôn vàn màu sắc.  Đây là một điều rất tốt vì con người đã nhận ra được Chúa Giêsu là ai và thể hiện việc mừng ngày Sinh Nhật của Chúa cho long trọng là đúng.  Nhưng có một điều còn tốt hơn và trọn vẹn hơn cho chính mỗi người, trong suốt quãng thời gian chuẩn bị trong mùa Vọng, Giáo Hội muốn nhắc nhở mỗi người hãy biết chuẩn bị nơi tâm hồn mình, để xứng đáng mừng kỷ niệm ngày Giáng Sinh của Chúa, như Thánh Gioan nhắc nhở: anh em hãy sám hối vì Nước Trời đã gần đến. Ông chính là người đã được ngôn sứ Isaia nói tới : Có tiếng người hô trong hoang địa. Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thông để Người đi (Mt 3,2-3). Mỗi người cũng hãy thật tâm làm cho tâm hồn nên trong trắng, uốn nắn những suy tư tính toán cho ngay thẳng, hãy lấp bỏ những nghi kỵ, ghét ghen thay vào đó bằng tin tưởng, yêu thương.

Sau bao năm tháng tìm nhau trong tuyệt vọng.  Hai người ai cũng tin rằng người kia đã chết. Nhưng bức thảm che lấp cái lỗ hổng sau bàn thờ chính trong đêm Giáng Sinh, là chiếc cầu nối đem lại sự xum họp của họ.  Sự an bài của Thiên Chúa đã sắp xếp để hai ông bà gặp lại nhau.  Qua những sự việc: Từ cơn bão hoành hành làm bể bức tường – Đến suy tư của cha sở và ngài đã mua được bức thảm – Hai cuộc gặp gỡ giữa người đàn bà nghèo khổ trước ngày lễ và người đàn ông giàu có sau giờ lễ.  Một sự an bài tuyệt diệu Thiên Chúa đã làm để trong đêm Hồng Phúc này  Chúa đã cho hai ông bà găp lại nhau trong ngày kỷ niệm Giáng Sinh của Chúa Giêsu.  Và sự bình an của Chúa đã thực sự đến với ông bà trong Thánh lễ chiều hôm ấy.  Cái trống vắng, cô đơn tưởng chừng như sẽ theo suốt quãng đời còn lại nay lại được lấp kín bằng sự xum họp.

*********************************

Lạy Chúa, Chúa muốn mặc lấy thân phận con người, để Chúa được gần gũi với con người hơn, và dễ thực hiện Ơn Cứu Độ của Chúa hơn nhưng con người không nhận ra được Thánh Ý của Chúa.  Xin Chúa giúp con trong cuộc sống hằng ngày biết nhìn ra được Thánh Ý Chúa luôn đồng hành cùng con, để trong khi gặp gian nan thử thách, cũng như khi thanh thản bình an, trong mọi lúc con đều vui nhận và cám ơn Chúa. Amen.

Pet P.B.H

CHO CHÚA MỘT CƠ HỘI

Có một cuộc đối thoại độc đáo giữa một người Tân Tòng và một người chưa có niềm tin như sau:
–  Anh đã theo đạo Công giáo rồi sao?
–  Vâng, nói đúng hơn là tôi theo Đức Kitô.
–  Vậy xin hỏi anh, Ông Giêsu sinh ra ở quốc gia nào?
–  Rất tiếc là tôi quên mất chi tiết này.
–  Thế khi chết ông ta được bao nhiêu tuổi?
–  Tôi cũng nhớ không rõ nên chẳng dám nói.
–  Vậy ông ta đã thuyết giảng bao nhiêu bài?
–  Tôi không biết.
–  Quả thật anh biết quá ít, quá mơ hồ để có thể quả quyết là anh đã theo đạo.
–  Anh nói đúng một phần.  Tôi rất hổ thẹn vì mình đã biết quá ít về Đức Kitô.  Thế nhưng điều mà tôi biết rất rõ là thế này: Ba năm trước tôi là một người nghiện rượu sáng say chiều xỉn, nợ lút đầu lút cổ, gia đình tôi xuống dốc trầm trọng, bao nhiêu của cải tôi đều nướng vào các cuộc men say tuý luý.  Mỗi tối, khi trở về nhà, vợ con tôi đều tức giận, buồn tủi và xấu hổ.

Thế mà bây giờ tôi đã dứt khoát bỏ rượu và đã cố gắng trả được hết nợ, gia đình tôi đã tìm lại được hạnh phúc.  Vợ tôi, các con tôi ngóng trông và vui mừng đón đợi tôi sau khi tôi đi làm về.  Những điều này, không ai khác hơn chính là Đức Kitô đã làm cho tôi và đó là tất cả những gì tôi biết về Người.

***********************************

Khi lãnh phép rửa sám hối của Gioan, dân chúng hỏi ông:  “Chúng tôi phải làm gì?” (Lc 3,10).  Qua câu hỏi ấy, chúng ta thấy sám hối mang chiều kích cộng đoàn, sẵn sàng đổi mới bằng hành động cụ thể.

Các thánh thường nói:  “Lạy Chúa, Chúa muốn con làm gì?”  Đó là một thái độ sẵn sàng làm theo ý Chúa.  Có được tâm tình ấy quả không dễ dàng.  Nhưng nói được như Đức Maria mới thực là cao quí:  “Xin Chúa cứ làm cho tôi như lời Ngài nói” (Lc 1,38).

Người tân tòng trong câu chuyện trên đây, sau khi được đổi mới hoàn toàn, ông đã nói:  “Những điều này không ai khác hơn, chính là Đức Kitô đã làm cho tôi”.

Như vậy:

  • Sám hối không chỉ là quay trở về với quá khứ, mà còn hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.
  • Sám hối không chỉ có tính cách cá nhân, mà còn mang tính liên đới trong cộng đoàn.
  • Sám hối không chỉ là một cảm xúc mông lung, nhưng chính là một quyết tâm hành động.
  • Sám hối không chỉ là hướng tới đời sống thánh thiện, mà là trở về với một đấng thánh:  Đức Giêsu Kitô.

Vì thế, sám hối chính là dành cho Chúa Kitô cơ hội để Người thanh tẩy tâm can, thay đổi con người, nhất là để Người biến những tâm tình và ước muốn của chúng ta nên giống những tâm tình và ước muốn của Người.

  • Thay vì sám hối bên ngoài, Chúa Kitô muốn chúng ta thật sự hướng lòng về Người.
  • Thay vì kiêu căng tự mãn, Chúa Kitô muốn chúng ta thực sự khiêm tốn để nên giống Người.
  • Thay vì nô lệ cho của cải, tiền bạc, Chúa Kitô muốn chúng ta hãy ra khỏi nỗi bận tâm về mình mà nhường cơm sẻ áo cho anh em.

Mùa Vọng là mùa của hy vọng.  Thiên Chúa không bao giờ thất vọng về con người.  Cho dù con người có sa ngã, phản bội, Thiên Chúa vẫn theo đuổi chương trình cứu độ của Người.  Cho dù thấp hèn tội lỗi, con người vẫn mang hình ảnh cao đẹp của Thiên Chúa, nên mỗi người đều được Thiên Chúa tin tưởng, yêu thương.  Mùa Vọng mời gọi chúng ta sám hối, đồng thời cũng kêu gọi chúng ta hãy hoàn toàn phó thác và hy vọng nơi Người.

***********************************

Lạy Chúa Giêsu, sám hối là dọn đường cho Chúa đến, sám hối cũng là dọn lối để đến với tha nhân.  Xin dạy cho chúng con biết bày tỏ lòng sám hối bằng cách mềm mại để Chúa uốn nắn, và cố gắng sống công bình bác ái với anh em.  Amen!

Thiên Phúc

THIÊN ĐÀNG

Một đệ tử luôn bị chia trí trong công việc bổn phận hằng ngày, anh bị ám ảnh và mất nhiều thời giờ để lo lắng về cuộc sống sau khi từ trần: Cuộc sống ở thế giới bên kia sẽ ra sao ?, Tôi sẽ đi về đâu? ..v.v..

Một ngày kia anh đến với Minh Sư để xin chỉ dạy.  Ngài nói với anh:

– Tại sao con phải mất nhiều thời giờ để nghĩ về thế giới bên kia?

Sau một lúc suy nghĩ, người đệ tử  trả lời:

– Nhưng con có thể nào không nghĩ tới được sao?

– Được chứ.

– Thưa thầy bằng cách nào?

– Bằng cách sống trên thiên đàng, ngay bây giờ và ngay tại nơi đây.

– Thưa thầy! Vậy thiên đàng ở đâu?

– Ở tại nơi đây và ở ngay trong cuộc sống này.

( Anthony de Mello, trích trong “One Minute Wisdom”)

* * * * *

Bạn thân mến, Thiên đàng hạnh phúc… Cuộc sống vĩnh cửu đời đời… Đó là hy vọng, là mơ ước muôn đời của mọi kitô hữu sống trên dương thế này.  Nhưng làm sao để có thể đến được thiên đàng hạnh phúc? Làm sao để có được cuộc sống vĩnh cửu đời đời? Làm sao để được cứu rỗi?

Hơn hai ngàn năn trước đây, Thiên Chúa, qua những lời giảng dạy của Đức Giêsu Kitô, Ngài đã chỉ dạy cho con người con đường ấy: Con đường của yêu thương, yêu thương Thiên Chúa và yêu thương tha nhân.

Hơn hai ngàn năm trước đây, chỉ vì yêu thương, Thiên Chúa Ngôi Hai đã tự hủy thân phận của mình, đã mượn lấy thân xác đơn sơ yếu đuối của trinh nữ Maria để xuống thế làm người, đã mặc lấy thân phận mỏng dòn yếu đuối của con người. Ngài đã sống như con người, đã chết nhục nhã trên thập giá vì con người và cho con người để mang con người về với Thiên Chúa Cha, về nơi thiên đàng hạnh phúc, về hưởng cuộc sống vĩnh cửu đời đời.

Mỗi năm, vào tháng 12, Giáo Hội mời gọi mọi tín hữu chuẩn bị tâm hồn để đón mừng “Mầu nhiệm Ngôi Hai Nhập Thể”. Phụng vụ trong mùa Vọng cũng mời gọi mọi tín hữu hãy ăn năn sám hối, hãy “sống tích cực giây phút hiện tại” để  đón chờ Chúa đến, để chuẩn bị cho tương lai.

Niềm hy vọng vào tương lai giúp ta thêm sức lực và can đảm. Nhưng niềm hy vọng đó không cho phép ta thoát khỏi cuộc sống hiện tại.  Nếu niềm hy vọng mà tách rời khỏi thực tế thì niềm hy vọng đó sẽ trở thành ảo vọng. Vì thế muốn đạt tới niềm hy vọng cho tương lai, ta phải tích cực sống giây phút hiện tại. Người học trò muốn có tương lai tươi sáng không thể chỉ ngồi đó chờ đợi, nhưng phải ngày đêm chăm lo học hành.  Người nông phu muốn có mùa gặt bội thu không thể khoán trắng công việc đồng áng cho trời đất. Nhưng phải cần cù chăm chỉ dầm mưa dãi nắng trên cánh đồng.

Ðời sống của ta là một mùa Vọng kéo dài. Mùa Vọng trần gian cứ muốn bao phủ chúng ta trong màu tím buồn của những gian nan thử thách, của những thất bại chán nản, của những lo âu, nghi ngờ, mệt mỏi… Ta hãy tin tưởng vững chắc vào lời Chúa hứa. Lời Chúa sẽ chiếu ánh sáng hy vọng tương lai vào những tăm tối u buồn hiện tại. Ta không ngồi khoanh tay chờ đợi, nhưng tích cực làm những công việc bổn phận trong hiện tại. Làm mọi việc thường ngày với lòng tin tưởng phó thác. Làm những việc nhỏ mọn với tình mến Chúa yêu người tha thiết.  Ðó chính là tâm tình chờ đón Chúa đến. Đó cũng là cách ta bắt đầu “tập” sống trong thiên đàng ngay giây phút này và ngay trong cuộc sống này.

* * * * *

Lạy Chúa, trong tâm tình chờ đón Chúa đến, xin cho con biết chuẩn bị tâm hồn, biết tích cực sống giây phút hiện tại, tích cực chăm lo những công việc bổn phận với tâm tình tin tưởng yêu thương và phó thác… Xin cho mỗi giây phút và mỗi công việc trong cuộc sống của con hôm nay được Chúa thánh hóa, được Chúa ủi an nâng đỡ để con có thể bắt đầu “tập”sống trong thiên đàng ngay giây phút này và ngay trong cuộc sống này.  Amen

Linh Xuân Thôn

CHÚA ĐẾN LÀM NGƯỜI

Tối nay ngồi soạn sành đèn Noel và dọn máng cỏ, em chợt suy nghĩ thật nhiều về mầu nhiệm nhập thể làm người của con Thiên Chúa.  Đã có đến hai mươi mấy mùa Noel, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên em mới cảm nhận được tâm tình của Chúa khi Chúa đến và mang lấy phận người.  Nhìn bé Giêsu trắng trẻo mập mạp trong máng cỏ, Mẹ Maria quỳ gối trang nghiêm… em chợt nghĩ tới cảnh sanh nở mình vừa trải qua cách đây sáu tháng và phì cười: chẳng giống!  Người phụ nữ mới sanh con, chẳng đủ sức để ngồi dậy, huống chi là quỳ gối trang nghiêm thế.  Cả bé Giêsu nữa, em bé mới sanh bé tí tẹo, mỏng manh, yếu ớt chứ đâu được trắng trẻo mập ú thế kia.  Phải rồi, con người ta và cả em nữa, luôn áp đặt một cái gì đó thần thánh trong việc Chúa đến làm người.  Phù một cái sanh ra em bé, úm xì bùa một cái bé Giêsu lớn to khỏe…

Và có lẽ mọi người đã quên mất, gia đình ba người họ: Giuse, Maria và Giêsu cũng giống như bất cứ gia đình nào khác: cũng thiếu ngủ, mất sức, bối rối và lúng túng khi có em bé mới.  Em chợt thấy thương Mẹ Maria thật nhiều, một người con gái trẻ, đang ở tuổi hồn nhiên ngây ngô, nay thì trở thành mẹ, lại phải sanh nở trong cảnh đơn chiếc, không cha mẹ anh em kề bên đỡ đần động viên.  Trong cái lạnh của đêm đông, có ai hay Mẹ đã ôm bé Giêsu suốt đêm để bé ngủ ấm và ngon giấc.  Và trong cái hang bò lừa chật hẹp hôi hám kia, có ai biết Mẹ đã bật khóc trong đau đớn lẫn sung sướng hạnh phúc khi lần đầu tiên được nhìn thấy cục cưng Giêsu lành lặn xinh xắn khỏe mạnh.  Ai có thấu chăng trong cái nghèo hèn thiếu thốn của hang Bêlem,  Mẹ đã được ủ áp tình người, đã hằng ghi nhớ mọi kỉ niệm ấy và suy đi nghĩ lại trong lòng khi những người chăn chiên xa lạ ghé thăm, chúc mừng và biếu cho một ít thực phẩm…

Đêm nay ngồi bên máng cỏ và nghe Boney M hát: “Một vị vua vừa ra đời trong đêm đông lạnh giá, để cứu chúng ta” dường như em đã muộn màng hiểu được một chút tâm tình của mầu nhiệm nhập thể.  Có cái gì đó dũng cảm cứng cỏi dày sức chịu đựng, có cái gì đó mong manh đau khổ, và có cái gì đó vui, tràn đầy tình yêu.

Chúa ơi, em mong mỗi mùa Noel về, mình sẽ thôi lo nghĩ tới quà cho người này người kia, thôi nghĩ tới shopping sale ở đâu rẻ, thôi nghĩ tới se sua diện quần áo đẹp, tiệc tùng đám này đám kia…

Chúa ơi, bằng những hi sinh nho nhỏ thực tế của em, em sẽ dọn một chỗ thật trống trải thơm tho, thật đầm ấm tình yêu để Chúa đến mùa vọng này.

Ngạo – Mùa vọng 2006

*******************************************

Giữa giá rét của mùa đông,
xin cho con gặp Chúa.

Giữa những long đong và bấp bênh của phận người,
xin cho con gần Chúa.

Giữa cảnh nghèo khó và trơ trụi,
xin cho con thấy Chúa đi với con và hiểu con.

Lạy Chúa Giêsu bé thơ nằm trong máng cỏ,
xin cho con cảm được sự bình an của Chúa,
ngay giữa những âu lo hằng ngày.

Xin cho con đón lấy cuộc đời con
với bao điều không như ý.

Và cuối cùng,
xin cho con dám sống như Chúa
vì Chúa đã dám sống như con.

Rabbouni

THƯ MÙA GIÁNG SINH

Như các con biết đó, ngày sinh nhật của Ta sắp kề.  Mỗi năm đều có cuộc vui mừng để nhớ đến ta và Ta nghĩ năm nay cũng vậy thôi.  Trong thời gian này có rất nhiều người đi sắm quà cáp, có rất nhiều đài radio, quảng cáo TV và khắp các nẻo trên thế giới mọi người đều nhắc nhở bàn tán là ngày sinh nhật của Ta đã gần kề.

Ta thấy rất là tốt khi biết được ít ra một năm một lần cũng có người nghĩ đến Ta.  Như con đã biết mừng sinh nhật Ta bắt đầu từ lâu lắm rồi.  Ban đầu thì người ta còn hiểu được và biết ơn đối với tất cả những gì Ta đã làm cho họ, nhưng vào thời gian này, thì họ hầu như không còn biết mục đích của niềm vui mừng này nữa rồi.  Gia đình và bạn bè đến với nhau rất vui vẻ, nhưng họ không biết ý nghĩa của cuộc vui nữa rồi.

Ta còn nhớ năm ngoái đã có một bữa tiệc rất thịnh soạn để mừng Ta.  Bàn ăn thì đầy ắp các đồ ăn thật ngon miệng, nào là bánh nướng, trái cây, hạt dẻ và chocolate.  Họ bày biện trang hoàng thật đẹp mắt và có thật nhiều và rất nhiều các món quà gói ghém đẹp lộng lẫy.  Nhưng con có biết không?  Ta không được mời.  Ta là khách quan trọng nhất nhưng họ lại quên không gởi thiệp mời Ta tới.

Buổi tiệc là để mừng Ta, nhưng tới ngày vĩ đại đó, Ta bị bỏ rơi ở ngoài.  Họ đóng cửa vào mặt Ta… mà Ta thì muốn vào với họ và chung bàn với họ.  Thật ra Ta không lạ gì vì trong những năm vừa qua rất nhiều người đã đóng cửa bỏ mặc Ta.  Vì không được mời nên Ta đã yên lặng tự tham dự vào bữa tiệc của họ.  Ta đã vào và chọn một góc tường quan sát.  Mọi người đều ăn uống; có một số người say túy lúy, kể chuyện tếu lâm và cười rũ rượi về bất cứ cái gì.  Họ rất vui vẻ với nhau.  Và trên hết nữa có một ông gìa thật mập mặc đồ đỏ với cặp râu trắng phêu đã bước vào và kêu to “Ho Ho Ho” Ông đó cũng say mèm.

Ông ta ngồi trên ghế sô-fa và các trẻ nhỏ chạy đến với ông nói: “Ông già Noel, Ông gìa Noel” như thể là bữa tiệc này là để mừng ông vậy!  Ngay đúng 12g sáng thì mọi người ôm nhau chúc mừng. Ta đã dang tay ra để chờ được ôm nhưng con có biết không, không một ai ôm Ta hết.  Sau đó họ bắt đầu phát quà cho nhau.  Họ nóng lòng náo nức mở từng món quà một.  Khi họ đã mở hết các món quà, Ta đã nhìn coi xem may ra họ có dành một món quà nào cho Ta chăng?  Con nghĩ thế nào nếu trong ngày sinh nhật của con mà mọi người trao đổi quà với nhau nhưng con thì lại không được một món nào?  Lúc đó Ta đã hiểu ra được sự thừa thãi của mình và Ta đã lẳng lặng rời khỏi cuộc vui đó.  Mỗi năm thì lại càng tệ bạc hơn.  Mọi người chỉ biết ăn uống nhậu nhẹt, quà cáp, tiệc tùng với nhau mà không còn ai nhớ đến Ta hết.

Ta muốn mùa Giáng Sinh năm nay con hãy để cho Ta vào trong cuộc sống của con.  Ta muốn con phải ý thức được rằng hơn 2000 năm trước Ta đã đến thế gian này để mang lại sự sống cho con, trên cây thập tự, để cứu độ con.

Ngày nay Ta muốn con phải tin điều này với tất cả trái tim của con.  Ta muốn chia sẻ với con điều này, vì người ta không mời Ta đến dự tiệc của họ thì Ta sẽ có bữa tiệc riêng, một bữa tiệc thật long trọng mà không ai có thể tưởng tượng được, một bữa tiệc rất ư là ngoạn mục!  Ta vẫn còn đang sửa soạn những chi tiết cuối cùng.  Hôm nay đây, Ta đang gởi rất nhiều thiệp mời và con cũng có một tấm nữa.  Ta cho con biết, nếu con muốn tham dự bữa tiệc của Ta thì Ta sẽ dành chỗ cho con và viết tên con xuống trong sổ khách vĩ đại của Ta bằng chữ vàng.  Chỉ những ai có tên trong sổ khách này mới được mời vào dự bữa tiệc mà thôi.  Những ai không phúc đáp thiệp mời sẽ bị bỏ ngoài rìa.

Con biết phúc đáp thiệp mời của Ta bằng cách nào không?  Bằng cách hãy mở rộng lòng ra với những người chung quanh kém may mắn hơn con….. Ta sẽ chờ đợi tất cả các con tham dự bữa tiệc của Ta năm nay.  Mong sẽ gặp con ….

Thương con nhiều.
Giêsu Của Con
(Ánh Nhiệm, Chuyển Ngữ)

DỌN ÐƯỜNG CHO CHÚA

Trong trận bão lụt tại miền Trung nước Việt vừa qua, nhiều làng bị nước ngập; nhiều đoạn đường bị nước lũ cuốn đi hay bị sạt lở, xe cộ không đi lại được… Dân làng muốn thoát ra nhưng không đi được vì đường sá không còn xử dụng được nữa.  Nhiều đoàn cứu trợ muốn đến những làng xa xôi, nhưng không có đường đi, nên đành chịu bó tay.

Những con đường thật là quan trọng. Ðường đi giúp cho người bị nạn có thể thoát ra.  Ðường đi giúp cho người bị nạn đón nhận được sự cứu trợ.  Ðường đi nối liên lạc giữa người với người.

Ðường sá hư hỏng làm giao thông ngừng trệ, chậm trễ việc cứu trợ, ngăn cách người với người. Muốn cho giao thông mau lẹ, muốn việc cứu trợ có kết quả, muốn cho con người gần gũi nhau, phải sửa chữa đường đi cho thật tốt.

* * * * *

Bạn thân mến, con đường vật lý đã cần, nhưng “con đường thiêng liêng” còn cần hơn…Con đường thiêng liêng có thật tốt mới giúp ta lãnh nhận Ơn Chúa và nhất là đón nhận chính Chúa đến. Thật ra Chúa đã đến từ lâu, nhưng ta chưa đón nhận được Ngài vì con đường thiêng liêng trong tâm hồn ta đã bị hư hỏng.

Con đường thiêng liêng trong tâm hồn ta có những đỉnh đồi kiêu ngạo, luôn muốn nâng mình lên, luôn khoe khoang, không chịu thua kém người khác. Tâm hồn ta có những ngọn núi tự ái cao ngất trời xanh, không bao giờ chịu nhận lỗi, không bao giờ chịu tha thứ.

Con đường thiêng liêng trong tâm hồn ta có những hố sâu tham lam muốn chiếm đoạt tất cả, muốn thu vén tất cả vào túi riêng. Tâm hồn ta có những hố sâu chia rẽ, luôn gây ra bất hoà, luôn giận hờn, luôn ganh ghét, luôn nghi kỵ.  Tâm hồn ta có những hố sâu đam mê, miệt mài đuổi theo danh lợi, thú vui dục vọng.

Con đường thiêng liêng trong tâm hồn ta có những khúc quanh co của sự dối trá, không thành thật với Chúa, không thành thật với người khác và không thành thật với chính mình. Tâm hồn ta có những khúc quanh co của sự trốn tránh bổn phận, của sự giả hình, của sự thiếu duyệt xét lương tâm.

Con đường thiêng liêng trong tâm hồn ta có những lượn sóng gồ ghề của những lời nói độc ác, tàn nhẫn.  Tâm hồn ta gồ ghề vì sự lười biếng không chịu cố gắng thăng tiến bản thân. Tâm hồn ta gồ ghề vì những phê bình chỉ trích thiếu tính cách xây dựng.

Tất cả những ngọn đồi, những hố sâu, những khúc quanh co, những lượn sóng gồ ghề ấy ngăn chặn Chúa đến với ta. Trong mùa Vọng này, chúng ta được mời gọi hãy sửa chữa con đường thiêng liêng trong tâm hồn ta cho tốt đẹp hơn để đón Chúa đến.

Hãy bạt đi những thói kiêu căng tự mãn; tính tự ái ngang ngạnh. Hãy lấp đầy những hố sâu tham lam, chia rẽ, bất hoà; những đam mê, dục vọng. Hãy uốn thẳng lại những quanh co dối trá, giả hình. Hãy san bằng những lượn sóng gồ ghề độc ác; những câu nói hành nói xấu trong cuộc sống hằng ngày.

TGM . Ngô Q. Kiệt

* * * * *

Lạy Chúa,  đổi mới một con đường bằng cách lấp đầy những hố sâu, uốn thẳng những khúc quanh thì thật dễ, dọn dẹp cho sạch sẽ một con đường thì dễ hơn ….Nhưng đổi mới tâm hồn, dọn dẹp con đường thiêng liêng trong tâm hồn thì  không dễ chút nào.  Để chuẩn bị cho ngày Con Thiên Chúa  lại đến, xin ban ơn giúp sức cho con trên con đường phấn đấu bản thân, để mỗi ngày con biết “bắt đầu lại” công việc dọn dẹp đổi mới con đường thiêng liêng trong tâm hồn con, Amen .

ĐIỀU ƯỚC ĐÊM GIÁNG SINH

Khi bé Amy Hagadom vòng qua góc phòng họp bên cạnh lớp học, cô bé không để ý nên va phải một cậu bé học lớp 5 đi ngược lại. Cậu này hét vào mặt cô bé : “Đi đứng thế hả, đồ dị hợm”, sau đó với ánh mắt giễu cợt, cậu ta nhấc chân phải lên và bắt chước dáng đi cà nhắc của Amy.

Bị xúc phạm, nhưng cố hết sức, Amy tự nhủ “kệ xác hắn” và lầm lũi bước về lớp học.  Thế nhưng khi đi học về, Amy cứ nghĩ mãi về hành động của đứa bé kia, và cậu ta không phải là đứa duy nhất.  Kể từ lúc học lớp 3, Amy đã phải chịu đựng những lời giễu cợt của các bạn về cách phát âm và cái chân cà nhắc của mình.  Amy cảm thấy tủi thân, trong phòng học đầy bạn bè, nhưng cô bé lúc nào cũng thấy mình đơn độc.

Bữa ăn tối hôm đó, Amy chẳng nói một lời nào.  Mẹ cô bé đoán ngay là đã có gì không hay xảy ra.  Để giúp bé vui hơn, bà thông báo: “Amy này, có một cuộc thi về điều ước Đêm Giáng sinh.  Hãy viết thư cho ông già Noel và con có cơ hội đoạt giải thưởng.  Mẹ nghĩ cô bé tóc vàng đang ngồi trên bàn ăn có thể tham gia đấy.”

Amy cười khúc khích, cuộc thi có vẻ thú vị.  Amy bắt đầu miên man suy nghĩ về điều ước của mình.  Chợt cô bé mỉm cười, biết mình phải ước gì.  Lấy giấy và bút chì, cô bé bắt đầu viết về điều ước của mình bằng câu “Kính gửi ông già Noel”.

Cả nhà bắt đầu đoán già đoán non Amy sẽ ước gì, chị Amy – Jamine và mẹ cô đoán Amy sẽ ước con búp bê có 3 chân, bố Amy lại đoán là một cuốn sách hình.  Còn Amy thì vẫn giữ bí mật.  Đây là bức thư Amy gửi ông già Noel.

“Kính gửi ông già Noel,

Cháu tên là Amy.  Năm nay cháu 9 tuổi.  Cháu có chuyện khó xử ở trường.  Ông có thể giúp cháu không?  Các bạn luôn chế giễu cách cháu phát âm và cái chân cà nhắc của cháu.  Cháu bị bệnh liệt não. Cháu chỉ ước một ngày không bị cười nhạo…

Thương yêu ông
Cháu Amy”

Hôm ấy tại đài phát thanh WJTL ở Fort Wayne, bang Indiana, rất nhiều thư từ khắp nơi đổ về tham gia cuộc thi “Điều ước đêm Giáng sinh.  Nhân viên đài đôi khi phải bật cười vì những món quà khác nhau mà các cô bé, cậu bé mong ước.

Đến lá thư của Amy, giám đốc Lee Tobin đọc đi đọc lại mãi.  Ông biết liệt não là một căn bệnh rối loạn cơ, mà bạn bè của Amy chắc chẳng thể nào hiểu được.  Ông cho rằng, cần phải cho mọi người ở Fort Wayne nghe về câu chuyện đặc biệt của cô bé học lớp 3 và điều ước khác thường của cô.  Ông nhấc máy gọi một tờ báo địa phương đến.

Ngày hôm sau, hình Amy và lá thư cô bé gửi ông già Noel xuất hiện trên trang nhất của tờ News Sentinel.  Câu chuyện nhanh chóng lan nhanh.  Trên cả nước, báo chí, đài phát thanh và truyền hình đều tường thuật về câu chuyện của cô bé ở Fort Wayne, Indiana, cô bé chỉ mong một món quà đơn giản nhưng đầy ý nghĩa của đêm Giáng Sinh – một ngày không bị cười nhạo.

*************************************

Hôm ấy như thường lệ bưu tá lại đến nhà Hagadorn.  Rất nhiều thư được gửi cho Amy, cả trẻ em và người lớn trên khắp nước Mỹ.  Đó là những thiệp mừng hoặc những lời động viên khích lệ.

Suốt mùa Giáng sinh, hơn 2 ngàn người trên khắp thế giới đã gửi đến cho Amy những lá thư thân ái và động viên.  Cả nhà Amy đọc từng lá thư một.  Một số viết rằng họ cũng bị tật và bị chế giễu khi còn nhỏ.  Mỗi lá thư là một lời nhắn gửi đặc biệt.  Thông qua những lá thư và thiệp của mọi người, Amy phát hiện ra một thế giới toàn những bạn bè thực sự quan tâm và lo lắng cho nhau.  Cô bé nhận ra rằng, không còn bất cứ lời chế giễu nào có thể làm cho cô cảm thấy bị bỏ rơi.

Nhiều người đã cảm ơn Amy đã dám mạnh dạn bày tỏ mong ước của mình.  Những người khác động viên Amy bỏ ngoài tai những lời chế nhạo và phải luôn luôn ngẩng cao đầu.  Lynn – một cô bé học lớp 6 ở Texas, đã gửi cho Amy: “Mình muốn làm bạn của cậu và nếu cậu muốn thăm mình, chúng ta có thể chơi đùa với nhau.  Không ai có thể cười cợt chúng ta, và dù họ có làm như thế, chúng mình cũng chẳng thèm nghe.”

Amy đã có một điều ước thật đặc biệt không bị giễu cợt ở trường tiểu học South Wayne.  Hơn thế, tất cả mọi người ở trường được thêm một bài học.  Cả thầy và trò cùng nói chuyện với nhau về việc chế nhạo đã làm cho người khác cảm thấy bị tổn thương như thế nào.

Năm đó, thị trưởng Fort Wayne chính thức tuyên bố ngày 21 tháng 12 là ngày Amy Jo Hagadorn trên khắp thành phố.  Thị trưởng giải thích rằng, bằng cách dám đưa ra một điều ước đơn giản như thế, Amy đã dạy cho mọi người một bài học.

Thị trưởng phát biểu rằng “Mọi người đều mong muốn và xứng đáng được người khác đối xử tôn trọng, thân ái và quý mến”.

Alan.D.Shultz

*************************************

Lạy Chúa, lại một mùa Giáng Sinh gần kề, mùa mua sắm, mùa trao tặng nhau những món quà.  Bao nhiêu dự định mua sắm qùa cáp cho những người thân thương và cho chính baby Giêsu nữa.  Chúa Giêsu Hài Đồng ơi, Ngài thích món quà gì nhất trong đêm kỷ niệm sinh nhật Ngài?  Nghe “Điều Uớc Đêm Giáng Sinh” “một ngày không bị cười nhạo” của cô bé  9 tuổi Amy, con như nghe thấy tiếng trả lời thầm thĩ của một Giêsu bé bé xinh xinh trong máng cỏ: “Một ngày được con nghĩ tới”.   

Lạy Chúa, món quà này đơn giản quá, không tốn tiền để mua, không tốn công để đi sắm, nhưng hình như con chưa trao ban món quà này cho Chúa bao giờ!  Xin cho con biết lắng nghe “Điều Uớc Đêm Giáng Sinh” của Ngài nói với con trong đêm Sinh Nhật năm nay.

Lạy Chúa, xin tha thứ cho con nếu trong cuộc sống con có vô tình xúc phạm đến nỗi đau của anh em mình.  Xin dạy con biết yêu thương, tế nhị để ý đến tâm tư tình cảm của nhau để biết trao tặng nhau những món qùa đơn giản nhưng đầy ắp tình người, chứ không chỉ là những món quà trống rỗng vô nghĩa.  Amen!