Một cậu bé 15 tuổi đang cùng bố mình lái xe đi ngang qua một phi trường bé xíu tại một thị trấn nhỏ vùng Ohio, thình lình một chiếc phi cơ đang bay rất thấp mà người lái không còn kiểm soát được nữa nên chúi mũi xuống đường. Thấy thế cậu bé liền hét lên:
– Bố ơi, bố ơi! dừng lại ngay!
Vài phút sau, cậu ta lôi chàng phi công ra khỏi chiếc phi cơ. Đó là một chàng sinh viên tập lái, 20 tuổi, đang thực tập cất cánh và hạ cánh phi cơ. Chàng thanh niên ấy đã chết trong tay cậu bé. Ngay khi về đến nhà cậu bé vừa nhảy đến ôm mẹ vừa khóc vừa nói:
– Mẹ ơi! Anh ấy là bạn con! Anh ấy mới chỉ hai mươi tuổi thôi!
Đêm đó cậu bé vẫn còn bị khủng hoảng tinh thần nên không ăn uống gì được. Cậu liền về phòng, đóng cửa và leo lên giường nằm. Lúc đó cậu đang làm việc ngoài giờ trong một tiệm bán tạp hoá. Kiếm được đồng nào cậu liền dành dụm để học lái máy bay. Mục đích cậu nhắm là lấy cho được bằng lái máy bay vào năm 16 tuổi. Bố mẹ cậu lo lắng không hiểu thảm kịch trên có ảnh hưởng gì đến đứa con mình không. Cậu ta sẽ nghỉ học bay hay vẫn cứ tiếp tục? Họ đồng ý để cho cậu bé hoàn toàn quyết định. Hai ngày sau mẹ cậu mang bánh buýt qui lên phòng cho cậu. Nhìn vào ngăn kéo tủ bà thấy có một quyển vở mở trang. Đó là quyển vở cậu bé còn giữ lại từ hồi thơ bé. Ngay trang đầu bà đọc thấy hàng chữ hoa: “ĐỨC TÍNH CỦA CHÚA GIÊSU”. Và phía bên dưới cậu liệt kê một lô những đức tính sau đây:
“Chúa Giêsu không hề phạm tội.
Ngài sống khiêm nhường và nâng đỡ người nghèo khổ;
Ngài không ích kỷ, Ngài gần gũi Thiên Chúa….”
Bà mẹ nhìn thấy trong giờ phút quyết định, cậu bé đã biết cầu xin Chúa Giêsu hướng dẫn. Thế là bà quay về cậu bé và nói:
– Con quyết định thế nào về vấn đề học bay?
Cậu bé liền nhìn vào mắt mẹ trả lời:
– Thưa mẹ, con hy vọng rằng mẹ và bố sẽ hiểu cho con, nhưng với ơn Chúa giúp, con sẽ phải tiếp tục học bay.
Cậu bé đó chính là Neil Amstrong. Vào ngày 20-7-1969, Amstrong đã trở thành người đầu tiên đổ bộ lên mặt trăng. Đó chính là nhờ ơn Chúa giúp cậu tiếp tục học bay, mặc dù thấy anh bạn mình đã chết vì việc học đó.
*************************
Câu chuyện trên đã trả lời một cách sống động khác thường câu hỏi mà Chúa Giêsu nêu ra trong bài Phúc Âm hôm nay: “Các ngươi cho Ta là ai?” Cậu thiếu niên Neil Amstrong đã không trả lời Chúa Giêsu bằng câu nói: “Ngài là Con Thiên Chúa” hay “Ngài là Đấng Mêsia” hoặc “Ngài là Ngôi Hai trong Ba Ngôi Thiên Chúa”. Amstrong đã trả lời đơn giản hơn nhiều: “Ngài là người biết chăm sóc kẻ khác, là người gần gũi Thiên Chúa”. Nói rõ hơn, Neil Amstrong đã không trả lời một cách thần học cho câu hỏi: “Các ngươi cho Ta là ai?” Amstrong đã đưa ra câu trả lời của riêng mình. Cậu đã nhìn sâu vào tâm hồn mình và mô tả cảm nghiệm về Chúa Giêsu trong cuộc sống riêng tư của cậu.
Mỗi người trong chúng ta cũng phải làm giống như cậu bé Amstrong. Chúng ta cũng phải nhìn sâu trong tâm hồn mình để mô tả cảm nghiệm về Chúa Giêsu trong chính cuộc sống của mình, tức là phải nhìn sâu vào tâm hồn mình trước khi trả lời cho câu hỏi của Chúa Giêsu: “Các ngươi cho Ta là ai?”. Và cảm nghiệm này mang tính riêng tư không giống ai. Chẳng hạn đối với một số người trong chúng ta, Chúa Giêsu là Đấng chúng ta có thể chạy đến cầu xin hướng dẫn mỗi khi chúng ta gặp bối rối. Đối với một số khác, Chúa Giêsu là Đấng ban sức mạnh mỗi khi gặp thử thách; đối với số người kia, Chúa Giêsu là Đấng an ủi khi buồn phiền.
Từ đó, chúng ta bước sang phần sau của bài Phúc Âm hôm nay. Nếu phần đầu bài Phúc Âm nêu câu hỏi: “Chúng ta cho Chúa Giêsu là ai?” thì phần sau lại nêu câu hỏi ngược lại: “Chúa Giêsu thấy chúng ta là người như thế nào? Ngài xếp chúng ta vào loại người nào?” Ngài đã từng tuyên bố: “Nếu ai muốn theo Ta, hãy vác thánh giá mỗi ngày mà theo Ta” những lời này đòi buộc chúng ta tự vấn chính mình. “Chúa Giêsu nghĩ gì về chúng ta? Ngài có xếp chúng ta vào số các môn đệ Ngài không?” Nói cách khác, chúng ta có vác thánh giá hàng ngày bước theo Chúa Giêsu không? Chúng ta có sẵn sàng phục vụ kẻ khác như Chúa đã phục vụ chúng ta không? Chúng ta có sẵn sàng nâng đỡ tha nhân khi họ gặp thử thách không? Và khi gặp bối rối, âu lo, kẻ khác có thể nhờ chúng ta chỉ đường dẫn lối cho không?
Tóm lại, bài Phúc Âm hôm nay đặt ra cho chúng ta hai câu hỏi quan trọng. Chúa Giêsu là ai trong đời chúng ta? Và chúng ta là ai dưới con mắt của Chúa Giêsu? Mỗi người chúng ta phải tự mình trả lời cho hai câu hỏi trên.
*********************************
Để kết thúc, chúng ta hãy dâng lời cầu nguyện sau đây lên Chúa Giêsu. Lời nguyện này do một Kitô hữu vô danh viết ra cách đây gần 1500 năm.:
Lạy Chúa!
Xin hãy là ngọn lửa bừng sáng trước mắt con,
Xin hãy là vì sao dẫn lối trên đầu con,
Xin hãy là lối đi êm ái dưới chân con,
Xin hãy là mục tử nhân từ đằng sau con,
Xin mãi mãi là như thế đối với con:
Hôm nay – đêm nay – và muôn đời muôn kiếp.
Theo Lm Mark Link S.J.