NHỮNG KỶ NIỆM ĐẸP

Có lẽ ai trong chúng ta cũng có những ký ức, những hoài niệm về người mẹ.  Và khi được hỏi đến những kỷ niệm đẹp nhất mà mình có về người mẹ thân yêu, tác giả Marie Martin có tâm sự như sau:

“Các bạn có nhớ lúc các bạn còn nhỏ thì hay té, và mỗi lần như vậy thường là khóc tức tưởi bởi cảm thấy đau hay không.  Và khi trường hợp đó xảy ra thì bạn có nhớ rằng người khác thường có những cử chỉ, biện pháp gì giúp đỡ bạn bớt đau hay không.  Còn với tôi thì tôi nhớ rất rõ là mỗi khi tôi bị té là mẹ tôi thường ôm tôi và bế tôi về giường, hôn thật sâu vào chỗ đau của tôi và xuýt xoa như thể bà cũng đang cảm thấy đau như tôi vậy.  Sau đó, mẹ tôi ngồi cạnh tôi, cầm  lấy tay tôi và bảo: “Khi nào thấy đau, con hãy nắm chặt tay mẹ, mẹ sẽ nói với con rằng mẹ yêu con”.  Và cứ như thế, mỗi lần tôi cảm thấy đau là tôi lại nắm chặt tay mẹ và mẹ tôi lại nói với tôi rằng: “Marie, mẹ yêu con”.  Nhiều khi tôi làm nũng và giả bộ đau để được nghe mẹ nói những lời yêu thương đó.

Tôi mỗi ngày mỗi lớn lên theo thời gian, và cách thức của mẹ tôi giúp tôi bớt đau đớn cũng thay đổi.  Hơn nữa, mẹ còn giúp tôi tìm thấy niềm vui trong mọi hoàn cảnh.  Những ngày còn ở trường học, mỗi khi đi học về là tôi luôn thấy thanh chocolate hạnh nhân sẵn sàng nằm trên bàn học của tôi. Trong thời gian học đại học ở xa nhà, mẹ tôi thường gọi điện thoại cho tôi và thỉnh thoảng rủ tôi đi ăn và đi dạo ở các công viên.  Khi tôi đã có gia đình, sau mỗi lần về cùng với chồng con thăm cha mẹ, vừa trở về tới nhà là tôi đã thấy cánh thiệp mẹ gửi để cám ơn về chuyến viếng thăm của chúng tôi.  Dù mẹ tôi chẳng nói lời nào nhưng tôi cũng cảm nhận được tình thương của mẹ dành cho tôi.  Còn mẹ thì luôn tỏ ra cho tôi biết là tôi chiếm vị trí đặc biệt trong tim mẹ biết chừng nào.  Trong tất cả những cách tỏ lộ tình thương của mẹ dành cho tôi, tôi nhớ nhất là câu nói:  “Con hãy nắm chặt tay mẹ, mẹ sẽ nói với con rằng mẹ yêu con”.

Một buổi sáng nọ, bố tôi gọi điện thoại ra công sở cho tôi với giọng đầy lo lắng, ông nói với tôi: “Marie, mẹ con có vẻ bất ổn, bố không biết phải làm sao, con có thể về thăm mẹ ngay bây giờ không?”  Tôi vội vã xin nghỉ việc và lái xe về nhà.  Tôi bồn chồn lo lắng vì không biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ.  Về tới nhà, tôi thấy bố tôi đang đi đi lại lại trong bếp, mẹ nằm trên giường, mắt mẹ nhắm nghiền và hai tay ôm ghì lấy bụng.  Cố giữ giọng bình tĩnh tôi chào mẹ:  “Mẹ ơi, con về thăm mẹ đây”.  Mẹ tôi hỏi lại: “Marie đó hả con?” Tôi thưa: “Dạ con đây, thưa mẹ”.

Tôi không hề chuẩn bị tinh thần để nghe câu nói kế tiếp của mẹ nên khi nghe thấy mẹ nói, tôi lạnh cứng người chẳng biết nói gì nữa.  Khi mẹ tôi hỏi: “Marie, mẹ sắp chết phải không con?”  Tôi cảm thấy bất lực, mắt nhòa lệ và nhìn người mẹ thân yêu của mình nằm đó.  Tôi tự hỏi: “Nếu là mẹ, tôi sẽ nói ra sao?”

Tôi lặng im nhìn mẹ, mỗi khoảnh khắc dài vô tận và tôi cứ lập đi lập lại trong trí tôi câu hỏi đó. Một lúc sau, khi nghe mẹ tôi than: “Marie, mẹ đau quá” tôi liền nói: “Mẹ ơi, khi nào mẹ đau mẹ hãy nắm chặt tay con và con sẽ nói rằng con yêu mẹ”.  Mỗi lần mẹ bóp chặt tay tôi là tôi lại nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ”.  Rất nhiều lần mẹ nắm chặt tay tôi và tôi lại nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ”.  Và trong suốt hai năm chăm sóc mẹ trên giường bệnh trước khi mẹ qua đời, tôi đã lập lại câu nói ấy nhiều lần.  Tôi không biết khi nào sẽ tới phiên tôi hoặc những người thân khác, nhưng tôi biết đến lúc ấy dù là ai tôi cũng vẫn giữ thói quen ngọt ngào đầy yêu thương mà mẹ tôi đã từng làm.

“Khi nào đau hãy nắm chặt tay ta và ta sẽ nói rằng ta yêu người”.

***************

Phương cách mà người mẹ trong câu chuyện trên đã thực hiện và trao lại cho con bà là những câu nói đầy ắp tình thương của một người mẹ đã giúp cô con gái mình sống vui suốt cả đời.  Và không những thế, cô cũng cảm thấy mình có trách nhiệm để tạo niềm vui cho người khác với cùng một phương thế như mẹ cô đã làm.

Mỗi tín hữu Kitô chúng ta cũng có một người mẹ đầy ơn phước là Ðức Maria, Mẹ Chúa Giêsu. Ngài cũng chỉ cho chúng ta những phương thức để giúp chúng ta cũng được chia sẻ hạnh phúc với Mẹ trong ơn nghĩa Chúa. Với tâm tình của một người con thảo của Mẹ, chúng ta hãy thưa với Mẹ Maria: “Mẹ ơi, con yêu mến Mẹ, xin Mẹ dạy con biết yêu mến Chúa Giêsu, Con Mẹ”.

Ước chi mỗi chúng ta luôn biết dùng những phương thế Mẹ Maria đã dạy để chúng ta đạt đến bến bờ yêu thương, được trưởng thành trong tình yêu mến Chúa, và vì yêu mến Chúa mà yêu thương và phục vụ anh chị em, giúp anh chị em nhận ra những niềm vui của cuộc sống và hạnh phúc.

R. Veritas

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *