QUẢ TRỨNG RỖNG

Jeremy sinh ra với một thân hình co quắp, chậm phát triển trí tuệ kèm với một căn bệnh mãn tính đang giết dần giết mòn sự sống non trẻ của em.  Tuy thế, cha mẹ em cũng cố gắng tạo cho em một cuộc sống thật bình thường bằng cách gởi em đến học trường tiểu học St. Theresa.

Tuy đã 12 tuổi, Jeremy vẫn còn học ở lớp hai, và có vẻ không có khả năng học tập.  Cô giáo Doris Miller thường căng thẳng vì em.  Em loay hoay trên ghế ngồi, mũi dãi chảy ra và lầm bầm không rõ tiếng.  Thỉnh thoảng em nói lên được một câu rõ ràng minh bạch, cứ như là một tia sáng bỗng rọi vào bóng tối của đầu óc em…  Cô giáo cố hết sức để không quan tâm đến tiếng ồn và cái nhìn ngây dại của Jeremy.  Nhưng một hôm em khập khiễng lê chân đi lên bàn cô.  Em nói đủ lớn tiếng cho cả lớp nghe: “Thưa cô Miller, em thương cô.”  Những em khác cười khúc khích, còn cô Doris thì ngượng đỏ mặt.  Cô lắp bắp: “Ờ… Ờ… Tốt lắm Jeremy.  Bây giờ em về chỗ nhé!”

zzMùa xuân đến, và các em học sinh phấn khởi nói về lễ Phục Sinh.  Cô Doris kể cho các em nghe chuyện Chúa Giê-su, và để nhấn mạnh đến cuộc sống mới đang nảy sinh, cô đưa cho mỗi em một quả trứng lớn bằng nhựa.  Cô bảo: “Này, cô muốn các em đem về và ngày mai đem trở lại sau khi đã đặt vào đó một cái gì nói lên sự sống mới.  Các em hiểu không?” “Thưa cô, hiểu!” Tất cả mọi em đều hăng hái trả lời như thế, ngoại trừ Jeremy.  Em chỉ trầm ngâm lắng nghe; mắt em không hề rời khuôn mặt cô.  Thậm chí em cũng không lầm bầm như mọi khi. Không biết em có hiểu những điều cô nói về Chúa Giê-su không?  Không biết em có hiểu lời cô dặn dò không ?

Sáng hôm sau, 19 em học sinh đến trường, cười cười nói nói khi đặt trứng vào một giỏ mây trên bàn cô Miller.  Sau môn toán là đến lúc mở các quả trứng.  Trong quả thứ nhất, cô Doris thấy một đóa hoa.  Cô bảo: “Vâng phải rồi, hoa là dấu hiệu của sự sống mới.  Khi cây đâm chồi ra khỏi đất thì ta biết rằng mùa xuân đã đến.”  Một bé gái ở hàng đầu đưa tay lên nói to: “Trứng của em đấy, thưa cô!”  Quả kế tiếp chứa đựng một con bướm bằng nhựa, giống như thật.  Cô Doris đưa lên. “Tất cả chúng ta biết rằng sâu biến thành một con bướm đẹp.  Vâng, đây cũng là một sự sống mới.”  Cậu bé Judy hãnh diện mỉm cười và nói: “Thưa cô, trứng đó là của em!”

Cô Doris lại mở quả trứng thứ ba.  Cô chưng hửng.  Quả trứng rỗng tuếch!  Chắc chắn là trứng của Jeremy – cô nghĩ thế – dĩ nhiên rồi, vì nó không hiểu lời dặn dò của cô. Bởi không muốn làm cho em lúng túng nên cô bình thản để quả trứng qua một bên và cầm lên một quả khác.  Bỗng dưng Jeremy nói rõ: “Thưa cô, cô không nói gì về cái trứng của em sao?”  Cô bối rối trả lời: “Nhưng Jeremy này, trứng của em trống rỗng mà!”  Nó nhìn sâu vào mắt cô và khẽ nói: “Vâng, nhưng mộ Chúa Giê-su cũng rỗng mà!”

Thời gian như dừng lại.  Khi có thể mở miệng lại được, cô Doris hỏi em: “Em biết vì sao mộ lại trống không?”  Jeremy hô lên: “Thưa cô biết!  Chúa Giê-su bị giết và được đặt vào đó.  Rồi Cha của Chúa cho Chúa sống lại!”  Chuông ra chơi chợt reo vang.  Khi các em bé ùa chạy ra sân, thì cô Doris khóc.  Sự lạnh nhạt trong lòng cô đã hoàn toàn tan biến mất rồi.

Ba tháng sau, Jeremy qua đời.  Những người đến nhà xác viếng thăm em đều ngạc nhiên khi nhìn thấy có 19 quả trứng đặt trên chiếc mũ của em… và tất cả các trứng ấy đều rỗng!

Maranatha sưu tầm và dịch

*******************************

Lạy Thiên Chúa là Cha toàn năng, Ngài đã làm cho Con Một Ngài sống lại từ cõi chết, xin cho chúng con cũng được sống lại cùng với Đức Giêsu Kitô trong ngày sau hết.  Amen!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *