Ngày Mồng Bốn Tết Tân Mão (Feb 6, 2011), anh Phêrô Đinh Văn Ngọc cùng gia đình đi nghỉ tết tại bãi biển Mũi Né, Việt Nam. Cùng đi với gia đình anh còn có anh Tuấn là em vợ của anh Ngọc. Trong khi đang tắm biển, thình lình anh Tuấn thấy một thanh niên đưa tay tỏ dấu hiệu bị chìm. Đứng rất gần người bị nạn, anh Tuấn đã bơi ra để cứu nạn nhân. Thật không may, do cơn nước xoáy, anh Tuấn đã bị dòng nước cuốn. Nghe tiếng kêu cứu trước cảnh hai người bị nạn, anh Ngọc nhanh nhẹn tiến vào vùng nước xoáy để cứu anh Tuấn và nạn nhân kia, nhưng do dòng nước quá mạnh, anh Ngọc cũng bị cuốn. Ngay tức thì, người cậu trong gia đình cũng tiến ra để cứu anh Ngọc, nhưng dòng nước cũng nhận chìm người cậu này. Nghe tiếng kêu cứu, một chiếc ca-nô tiến ra cứu những nạn nhân này; chiếc ca-nô cũng bị lật úp, cuối cùng người cậu được cứu, còn anh Ngọc, anh Tuấn, và nạn nhân kia đã ra đi để lại bao thương nhớ xót xa cho gia đình, người thân, và bạn hữu.
* * *
Phêrô Đinh Văn Ngọc là ai? Đinh Văn Ngọc là một người Huynh trưởng đầy nhiệt tình, vui tính, hòa đồng và có tinh thần trách nhiệm rất cao. Anh Ngọc tham gia hội Giúp Lễ Quảng biên, nhóm Ơn gọi Xavio, ban Phụng Vụ, Thực tập I, II, III, và chính thức gia nhập Gia đình Huynh trưởng Quảng Biên năm 1992. Anh lập gia đình với chị Nguyệt Anh, cũng là thành viên Gia đình Huynh Trưởng Quảng biên và đã có hai con; cháu út mới 18 tháng tuổi.
Sự hy sinh của anh Ngọc và anh Tuấn (Châu) nói lên điều gì cho những người còn sống, đặc biệt cho những Huynh trưởng chúng ta?
Tinh thần Phanxicô Khó Khăn, bổn mạng của GĐHTQB, đã bùng lên rõ nơi con người Đinh Văn Ngọc. “Chính lúc hiến thân là lúc được nhận lãnh, chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân.” Nếu anh Ngọc chỉ đứng nhìn thôi, nại lý do này nọ (vợ con – và thực sự anh có quyền nại như thế), không ra cứu nạn nhân, thì giờ đây anh vẫn sống,… nhưng nếu anh còn sống, anh sẽ nghĩ gì? Anh có hối hận không? Anh có hổ thẹn với lương tâm mình không?… Cũng như người lính tinh nhuệ, anh Ngọc được đào luyện 37 năm để chỉ được dùng có một phút – một phút quyết định hoàn thánh giá trị ý nghĩa của người Huynh trưởng: Sống – chết cho người khác. Từng cuộc họp, từng giờ sinh hoạt giáo lý, từng buổi tập hát, từng lớp học giáo lý, và đặc biệt những lần cầu nguyện, tham dự Thánh Lễ, chầu Thánh Thể mà anh đã được đào luyện, được hun đúc trong chiếc nôi đức tin đã giúp anh quên đi chính con người anh trong giây phút quyết định ấy. Cái thấm của Đạo là chỗ đó, cái thấm của Máu và Mình của Đức Kitô là chỗ đó; nó âm thầm, ẩn dấu, nhưng vào thời điểm quyết định, chứng nhân hy sinh cho người khác được trổi lên và sáng ngời.
Sự ra đi của anh Ngọc cũng nhắc chúng ta rằng, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, không phân biệt tuổi tác, địa vị, hoàn cảnh. Cái chết của anh Ngọc làm tôi hối hận, xấu hổ vì tôi đã khước từ một câu hỏi đơn giản của anh Ngọc trên Facebook.
Dinh Van Ngoc December 17, 2010 at 12:05am Report
“Dear Viet,
Lau quá rồi không có tin tức gì của anh Dũng, Việt cho mình xin số dthoai và email/nick của anh Dũng nhé. con trai của anh Dũng Ngọc đở đầu.Hy vọng gia đình anh Dũng vẫn tốt đẹp.
Vu Viet December 20, 2010 at 10:52am
Ngoc than,
Chuc mung Giang Sinh. Gia dinh binh an khong? Hai dua con thay lon qua. DT anh Dung 813 93x 043x/ cell: 813 94x 881x.
Dinh Van Ngoc December 21, 2010 at 3:58am Report
Chuc giang sinh vui ve!
Anh Dung o My hay Japan? Thay so 81 dau! Neu o My thi them 1 dung ko?
Vậy mà tôi im luôn, không trả lời; để đến hôm nay muốn trả lời thì anh Ngọc cũng đã biết rồi. Cuộc đời là thế đó! Những điều xem chừng như rất bình thường với chính mình, chúng có thể trở nên giá trị và ý nghĩa đối với người khác. Điều tôi coi thường bên này, nó có thể sẽ rất giá trị cho người khác ở bên kia. Điều tôi không làm hôm nay, nó có thể là sự hối tiếc bất an cho ngày mai, nhất là trong mối quan hệ, tha thứ, hòa giải,… Chỉ để ý đến ngày tháng anh Ngọc chat với tôi mới thấy con người đầy nhiệt tình và quí tình bạn hữu của anh. Và đúng vậy, với tính cách ấy, không lạ gì anh Ngọc đã xông xáo hăng hái ra cứu người bị nạn bất chấp tất cả.
Sự ra đi đột ngột của anh Ngọc cũng nhắc chúng ta, nếu bạn đang nợ ai một email, một cú điện thoại, một cánh thư, một lời xin lỗi, một lời mong được thứ tha, một khao khát được làm hòa… bạn hãy thực hiện ngay hôm nay đi, đừng chần chừ vì những lớp vỏ mình mặc bên ngoài (bằng cấp, công việc, bận rộn, địa vị, địa lý, cái tôi) sẽ qua đi. Hãy cẩn thận, những thứ đó có thể giúp bạn vươn lên đỉnh cao trong xã hội, nhưng ở trên đó, chỉ có một mình bạn đứng lẻ loi, đơn chiếc.
Bạn thân, nếu hôm nay tôi biết hối hận vì sự lơ đãng trả lời câu hỏi của anh Ngọc thì với tính cách rất Huynh trưởng của anh, anh sẽ còn ray rứt hơn nếu anh không ra tay cứu vớt nạn nhân hôm ấy. Chính vì không muốn ray rứt và lãng quên tiếng kêu cứu của nạn nhân, nên hôm nay anh đã nghĩ yên ngàn thu trong lòng Huynh Trưởng Tối Cao.
Trước giờ tiễn biệt bạn Phêrô Đinh Văn Ngọc, HTQB.
Vũ Việt – Br. Huynhquảng