ĐÔI KHI TA LẮNG NGHE TA

Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa…
 
Khi bước chân ta về, đêm khuya nhìn đường phố,
Thành phố hoang vu như một lần qua cuộc tình
Làm sao em biết đời sống buồn tênh…
 
Đôi khi ta lắng nghe ta,
Nghe sóng âm u dội vào đời buốt giáZZ
Hồn ta gió cát phù du bay về…
 
Đôi khi trên mái tình ta nghe những giọt mưa,
Tình réo tình âm thầm,
Sầu réo sầu bên bờ… vực sâu
 
Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè
Giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê…
Từ một ngày tình ta như núi rừng cúi đầu
Ôi tiếng buồn rơi đều,
nhìn lại mình đời đã xanh rêu….

Trịnh Công Sơn – Tình Xa

**************************************

Chẳng ai nắm bắt được thời gian!  Chẳng ai giữ được người muốn đi!  Tình yêu như trò chơi cút bắt, gần đó nhưng thật xa, xa vời vợi nhưng lại gần gũi thân thương!  Nào ai dám chắc khi nào tình ở, lúc nào tình đi!  Nhưng khi tình thực sự vuột khỏi tầm tay thì lòng người mới cảm thấy hụt hẫng, chới với!  “Ngày tháng nào đã ra đi,” “cuộc tình nào đã ra khơi,” “từng người tình bỏ ta đi….” tất cả đã xa rồi, chỉ còn lại lời hẹn thề, những cơn mưa…. những gì mà con người không thể mang theo được, những gì không thể xóa nhoà của một thời yêu thương nồng cháy.

Còn lại một mình trong cô quạnh, với nỗi trống vắng của người bị tình phụ, bước chân lang thang trong đêm khuya giữa lòng thành phố ồn ào xôn xao, mà nay sao thật hoang vu lạnh lẽo như lòng người…  Người nhạc sĩ họ Trịnh giờ đây mới thấm thía cảnh “từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ,” người này nối tiếp bước chân người kia, lại thêm một lần dở dang trong cuộc tình, trái tim thêm một lần rách nát. “Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa,” lòng người thêm một lần ngán ngẩm, núi cao biển rộng thêm một lần chứng kiến những lời thề non hẹn biển, như những cơn mưa vội vã chảy ào xuống, không đủ thấm đất rồi trôi nhanh vào quên lãng. “Làm sao em biết đời sống buồn tênh?”  Lời nhạc thoáng nghe như một lời trách móc nhẹ nhàng, nhưng đầy hàm ý thách đố của nhạc sĩ với người xưa.  Phải chăng “dòng sông nhỏ” bỏ bến xưa ở lại để tìm ra đại dương vì chê đời nghệ sĩ buồn chán, không còn gì hấp dẫn lôi cuốn?  Phải chăng cuộc đời dưới mắt em là nhàm chám vô vị, được lập đi lập lại những nhịp đập đều đều vô hồn?  “Dòng sông nhỏ” tiếp tục chảy mãi biết đâu là bến đỗ?

Sau mỗi lần vấp ngã là thêm một kinh nghiệm sống.  Tuy trái tim mang thêm thương tích nhưng cặp mắt người nhạc sĩ đã bừng mở để nhìn ra một chân lý sống cho mình và “dòng sông nhỏ” vội bỏ đi: “Đôi khi ta lắng nghe ta.”  Có cần không những khoảnh khắc “ta lắng nghe ta” trong cuộc đời bon chen bận rộn này?  “Ta lắng nghe ta” có là một chuyện vô ích mất thời gian trong cuộc sống tốc độ của thời đại hiện kim này không?

Với “đôi khi ta lắng nghe ta,” tác giả đã nghe ra tiếng “sóng âm u dội vào đời buốt giá,” mà mải mê với tiếng động ồn ào của cuộc đời, không phải ai cũng nghe được.  Tiếng sóng tuy “âm u” nhưng thức tỉnh lòng người, tuy lạnh “buốt giá” nhưng thấm thía.  Chỉ vài phút “ta lắng nghe ta” tác giả mới ngỡ ngàng nhìn ra “hồn ta gió cát phù du bay về.”  Ôi, tất cả chỉ là phù du thôi sao?  Kể cả tình yêu, tuổi trẻ, tiền tài và danh vọng…?  Nếu không có những giây phút thiêng liêng “ta lắng nghe ta,” không hiểu người nghệ sĩ có cái nhìn thoáng đạt ra ngoài chân trời vật chất như thế không?

Với “đôi khi ta lắng nghe ta,” mình “nhìn lại mình,” tác giả mới giật mình nhìn ra “đời đã xanh rêu…”  Tất cả những giành giựt bon chen của hôm qua, hôm nay trở nên vô nghĩa.  Tất cả những mối tình rượt đuổi của thời trai trẻ, nay trở nên rỗng tuếch.  “Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè,” bây giờ nhìn lại, chẳng còn ai bên đời!  Người tình bỏ đi, bạn bè quay lưng, cuộc sống gió cát phù du… còn lại gì?  Có chăng chỉ là “tình réo tình âm thầm,” “sầu réo sầu bên bờ vực sâu.”  Ôi cuộc sống, là những “tiếng buồn rơi đều” mãi sao?  Ôi, tình yêu, chẳng lẽ chỉ có một thứ tình duy nhất trên đời?

Để nghe được tiếng nói thiêng liêng thầm kín trong tâm hồn, ta phải tách mình ra khỏi dòng đời xô bồ đầy những tiếc động đinh tai nhức óc để đi vào trong sa mạc cõi lòng, lúc bấy giờ ta mới nghe được những âm thanh diệu kỳ của cuộc sống.  Để hiểu rõ ta hơn, con người cần có những phút giây “ta lắng nghe ta.”  Để hiểu rõ người hơn, cũng cần có những khoảnh khắc “ta lắng nghe ta.”  Làm sao có thể hiểu rõ ý nghĩa cuộc sống nếu thiếu những giây phút lắng đọng “ta lắng nghe ta?”  Nếu em biết lắng nghe em, lắng nghe nhịp đập thổn thức của con tim, thì chưa chắc “đời sống buồn tênh” như em vội đoán.  Tiếc thay cho em là người vội vã hấp tấp, không biết thưởng thức hương vị cuộc sống mà tạo hoá đã ban tặng.

Trong ngày sống bận rộn, nếu dành ra đôi ba phút lắng đọng để “ta lắng nghe ta” trong thinh lặng của bình minh, hay trong ánh hoàng hôn dần buông, ta sẽ nghe được những đói khát thiêng liêng ẩn kín trong sâu xa tâm hồn.  Chắc chắn trong những giây phút huyền nhiệm “ta lắng nghe ta,” không những chỉ được nghe, mà ta sẽ nhìn được chiều sâu đời sống nội tâm mà Thượng Đế ban tặng cho con người. Khi có cơ hội nhìn lại mình với mọi thứ tình đều được lấp đầy: tình yêu nam nữ, tình vợ chồng, cha mẹ, gia đình, tình bạn hữu, quê hương…, mọi thứ tình ta đã một thời nếm thử hương vị và đã có đủ…. nhưng sao con vẫn cảm thấy khát khao chưa đủ?  Có chăng một thứ tình nào đó thiêng liêng hơn, cao qúy hơn những thứ tình ở cõi phàm trần này?  À, thì ra cái loại “động vật có lý trí” đó không chỉ có cơm bánh, danh vọng… lấp đầy là xong!  Tấm hình hài này không chỉ cần những chiếc áo đẹp, đi xe mới, ở nhà lầu… là đủ.  Cuộc sống không chỉ có tình yêu nam nữ, vợ chồng, gia đình, bạn hữu, quê hương… là hết.  Trong sâu thẳm của cái ta kia còn thao thức khát khao một thứ tình nào đó thiêng liêng hơn, mãnh liệt hơn, vĩnh hằng hơn đang réo gọi âm thầm trong đáy lòng của những tạo vật bé nhỏ “bên bờ vực sâu,” mà chỉ trong thinh lặng “ta lắng nghe ta” mới nghe ra được.

Cái thao thức băn khoăn trong hồn đó đã được thánh Augustinô thổn thức kêu lên: “Lạy Chúa, Chúa tạo dựng con cho Ngài, lòng con không hề yên nghỉ bao lâu con chưa nghỉ ngơi trong Chúa.”

**************************************

Lạy Chúa, trong cuộc sống bon chen mà con người luôn bị giằng co với những bận rộn lo toan tất bật thường ngày, xin cho con biết chiến đấu dành giựt lấy vài phút giây trong ngày để con lắng nghe con, lắng nghe tiếng Chúa nói trong con.  Xin cho con ý thức rằng, nếu không biết lắng nghe những khát khao thiêng liêng trong tâm hồn mình, con sẽ trở thành câm điếc với chính mình, và với Chúa.  Nếu không nghe được tiếng sóng trong hồn mình, tiếng gió cát phù du của kiếp người, tiếng “tình réo tình âm thầm,” thì con sẽ mãi mãi không nhận ra sự đói khát của linh hồn mình, và bấy giờ đời sống quả là buồn chán, vô nghĩa.

Lạy Thiên Chúa Tình Yêu, trong những lúc tuyệt vọng vì tình, tiền, tài, danh vọng… rũ áo bỏ đi, xin cho con nhớ đến Thiên Chúa Tình Yêu, Đấng yêu thương con ngay từ lúc con còn trong tội lỗi bùn nhơ.  Xin luôn nhắc con nhớ rằng con không chỉ là cát bụi phù du, nhưng còn mang hình ảnh và hơi thở của Chúa nữa. Amen!

Lang Thang Chiều Tím
August 2007

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *