KHO TÀNG ÂN ĐỨC CỦA TRỜI CAO

Trong dân gian lòng hiếu thảo với cha mẹ, người sinh thành, nuôi dưỡng cùng giáo dục đào tạo con cháu nên người, là nghĩa vụ luân lý nền tảng của con người.

Mỗi người tùy theo khả năng sức lực, hầu như ai cũng cố gắng sống giữ lòng hiếu thảo với cha mẹ mình.  Vì đó là bổn phận lòng yêu mến biết ơn với các ngài.  Những tấm gương sống lòng hiếu thảo tận tình xưa nay có rất nhiều.

Trong 10 Giới răn của Thiên Chúa, điều răn thứ bốn dậy: “Con phải thảo kính cha mẹ con.”  Đây là nếp sống lòng đạo đức.

Cha mẹ là người sinh thành, nuôi dưỡng, đào tạo giáo dục chúng ta nên người.  Nhưng sự sống, hình hài thân xác, tính tình cùng khả năng cơ hội phát triển đường đời sống lại không do cha mẹ ta định đoạt vẽ ra.

Cha mẹ nào, nhất là người mẹ, hằng luôn hướng về con mình, cùng mong muốn cầu xin cho con mình có tương lai đời sống tốt đẹp.  Nhưng sự sống tinh thần cũng thân xác cùng con đường đời sống của mỗi người không do người cha, người mẹ tác tạo làm ra như mong muốn, mà do Đấng Tạo Hóa thảo định phác họa ra.

1. Trong cung lòng mẹ.

Tiên Tri Giêrêmia đã viết thuật lại về chương trình của Thiên Chúa cho đời Ông: “Thiên Chúa phán: Trước khi cho con thành hình trong cung lòng mẹ, Ta đã biết con; trước khi con lọt cung lòng mẹ, Ta đã thánh hóa con.  Ta kêu gọi đặt con làm Tiên Tri cho muôn dân” ( Gr.1,5).

Như đời sống của Tiên Tri Giêrêmia, đời sống mỗi người đã được Thiên Chúa, Đấng tạo Hóa ngay từ lúc khởi đầu sự sống trong cung lòng mẹ, tuyển chọn hoạch định ra rồi.

Với sự thụ thai thành hình sự sống, rồi mở mắt chào đời lọt cung lòng mẹ, đời sống mỗi người khởi đầu một chuỗi dài trong thời gian tiến đi vào những giới hạn không gian cũng như thời gian.  Nhưng con đường đời sống trong thời gian vĩnh cửu nằm trong bàn tay định liệu của Thiên Chúa đã phác họa dự phòng, đã sửa soạn sẵn cho.

Vua Thánh Đavít đã có tâm tình cầu nguyện cùng Thiên Chúa về đường đời sống từ khởi đầu cho đến ngày hoàn thành với lòng thành kính ca ngợi biết ơn:

Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con.
Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ diệu!
Hồn con đây biết rõ mười mươi.
Xương cốt con, Ngài không lạ lẫm gì, khi con được thành hình trong nơi bí ẩn,
được thêu dệt trong lòng đất thẳm sâu.
Con mới là bào thai, mắt Ngài đã thấy; mọi ngày đời được dành sẵn cho con
đều thấy ghi trong sổ sách Ngài, trước khi ngày đầu của đời con khởi sự.”
(Thánh Vịnh 139 ( 138) 13-16)

Mỗi người do cha mẹ sinh thành ra ở đời.  Nhưng lại là hình ảnh của Thiên Chúa.  Người mẹ cưu mang (người con) hình ảnh của Thiên Chúa trong trái tim cung lòng bà.

Do vậy, trong dân gian có niềm tin tưởng: Cha mẹ sinh con, Trời sinh tính.

Và khi cưu mang mầm sự sống người con trong cung lòng mình, niềm hy vọng về sự tốt lành thánh thiện đã luôn bừng lên trong tâm hồn người mẹ.

2.  Người mẹ niềm hy vọng

Khi hay tin người mẹ nào đang cưu mang, chờ đợi thai nhi trong cung lòng, dân gian có suy tư: người mẹ đó đang mang chất chứa tràn đầy niềm hy vọng tốt đẹp!

Sự suy nghĩ tin tưởng như thế đặt trên căn bản kinh nghiệm thực tế trong đời sống.  Vì người mẹ nào cũng đều mong muốn cầu xin khấn nguyện cho con mình còn đang thành hình phát triển trong cung lòng mình, một tương lai khỏe mạnh tốt đẹp, một đời sống sáng sủa tốt đẹp thành công.

Và khi người con mở mắt chào đời ra khỏi cung lòng mẹ, người mẹ nào cũng vui mừng hạnh phúc.  Nhưng họ cũng có cảm nhận: Em bé bơi lội trong bóng tối cung lòng mình, bây giờ mở mắt chào đời bước vào vùng trời ánh sáng.  Theo kinh nghiệm từng trải cùng linh tính báo cho biết cảm nhận ra, trong suốt dọc đời sống sau này, con mình sẽ còn vướng gặp không ít bóng tối che phủ đường đời sống nữa!

Trong giây phút vui mừng hạnh phúc cùng cảm nghiệm tư lự đó, người mẹ thầm thĩ đọc lời kinh vừa tạ ơn, cùng vừa cầu xin cùng Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa chúc phúc lành gìn giữ che chở đời con mình trước những bóng tối đe dọa trên đường đời sống.  Người mẹ sống niềm hy vọng cho con mình.

Và người con cũng là niềm hy vọng cho cha mẹ, cho con người.  Vì mỗi sự sống mới nơi một em bé là cánh thư từ trời cao nhắn gửi cho trần gian: Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa, không quên, không bỏ rơi thế giới, Ngài hằng luôn hỗ trợ tạo dựng sự sống mới cho con người được nối tiếp như một khởi đầu mới.

3. Cánh thư từ trời cao

Cha mẹ nào cũng dạt dào vui mừng khi nhận được tin: sự sống một em bé đang thành hình trong cung lòng mẹ.  Họ chờ đợi tin mừng của cánh thư trong niềm hân hoan cùng trong phập phồng lo âu.

Cha mẹ nào cũng hân hoan khi em bé con mình mở mắt chào đời khoẻ mạnh.  Dòng nước mắt vui mừng hạnh phúc lăn chảy dài trên khoé mắt, trên đôi gò má, lúc cha mẹ tận mắt nhìn thấy em bé con mình, tác phẩm của máu mủ lòng mình, là ngôn ngữ, là hình ảnh sống động của niềm vui mừng hân hoan đó.

Cánh thư từ trời cao trao tặng gửi cho cha mẹ viết bằng hình hài thân xác sống động của em bé, như một bông hoa tươi xinh luôn tươi nở.  Cánh thư sống động tình yêu đó đã trào lên trong tâm hồn, nơi làn da thớ thịt, tận sâu ở tầng thần kinh cảm giác của người mẹ, người cha niềm vui mừng hạnh phúc thần thánh thiên đàng.

Nhưng niềm vui mừng hân hoan đó, nhất là nơi các cha mẹ trẻ, cũng pha lẫn sự suy nghĩ tư lự không ít.  Vì họ không biết phải nuôi dạy con mình như thế nào cho đúng, mới xứng hợp đầy đủ, làm sao có thể chu toàn được bổn phận nuôi con như cha mẹ họ ngày xưa đã làm cho họ…

Trời cao đã gửi cánh thư niềm vui tình yêu cho cha mẹ.  Trời cao cũng trao tặng cha mẹ lời đoan hứa an ủi mong làm dịu nỗi lo âu căng thẳng lo âu của họ.

“Thiên Chúa phán: Ðừng sợ, vì Ta đã cứu chuộc con, đã gọi con bằng chính tên con: con là con của Ta!  Chính Ta là Thiên Chúa con thờ, là Ðức Thánh của Ít-ra-en, Ðấng cứu độ con” ( Isaia 43, 1.3).

Một người mẹ tâm sự như sau: “Tôi biết, tôi bệnh hoạn đau yếu, cùng không có khả năng sức lực gì nhiều.  Nhưng tôi cố gắng lo cho các con của con tôi, sao cho chúng có được đời sống tốt đẹp sau này không bị thiệt thòi, không bị thua kém với đời!  Và tôi cũng không hiểu tại sao Chúa lại trao cho tôi khả năng cùng bổn phận sinh con, nuôi dạy con.”

Vâng, lời tâm sự chân thành này nói lên ơn gọi, vai trò cùng bổn phận cao cả trong đời sống của các người mẹ.  Trong dân gian, khi suy nghĩ về ơn gọi vai trò của người mẹ, đã có câu truyền khẩu, lẽ dĩ nhiên phần nào mang tính cách hơi đưa đẩy lên cao: Vì Thiên Chúa không thể hiện diện khắp mọi nơi, nên Ngài đã tạo thành các người mẹ!

Không, các người mẹ không tự cao tự đại như thế đâu.  Trong tận thâm tâm, họ hiểu chính bản thân mình cũng chỉ là tạo vật do Thiên Chúa dựng nên.  Người con trong cung lòng mình, trong đời sống mình là qùa tặng của Trời cao ban cho.

Và Thiên Chúa muốn thực hiện chương trình ý định của Ngài trong trần gian qua trung gian thứ hai. Thiên Chúa không chỉ muốn trực tiếp trao tặng tình yêu của Ngài cho em bé.  Ngài muốn tình yêu đó được trao tặng qua trung gian người mẹ, người cha em bé.

Em bé, con của người mẹ, là cánh thư tình yêu sống động từ Trời cao gửi trao tặng người mẹ.

Với em bé, mẹ em là chúc lành cho đời em.  Những gì mẹ em làm, nuôi nấng, dạy dỗ, xây dựng cho em là nền tảng cho căn nhà đời sống của em trong mọi giai đoạn đường đời sống hôm nay, và ngày mai.

Trao cho người phụ nữ khả năng cùng bổn phận làm mẹ, nhưng Thiên Chúa không để các người mẹ một mình.  Trái lại, Người hằng chiếu dọi chúc phúc lành xuống trên các người mẹ, như Thiên Chúa phán:  “Trước mặt Ta, con thật quý giá, vốn được Ta trân trọng mến thương.” (Isaia 43,4).

Lm. Đaminh Nguyễn Ngọc Long