Như các con biết đó, ngày sinh nhật của Ta sắp kề. Mỗi năm đều có cuộc vui mừng để nhớ đến ta và Ta nghĩ năm nay cũng vậy thôi. Trong thời gian này có rất nhiều người đi sắm quà cáp, có rất nhiều đài radio, quảng cáo TV và khắp các nẻo trên thế giới mọi người đều nhắc nhở bàn tán là ngày sinh nhật của Ta đã gần kề.
Ta thấy rất là tốt khi biết được ít ra một năm một lần cũng có người nghĩ đến Ta. Như con đã biết mừng sinh nhật Ta bắt đầu từ lâu lắm rồi. Ban đầu thì người ta còn hiểu được và biết ơn đối với tất cả những gì Ta đã làm cho họ, nhưng vào thời gian này, thì họ hầu như không còn biết mục đích của niềm vui mừng này nữa rồi. Gia đình và bạn bè đến với nhau rất vui vẻ, nhưng họ không biết ý nghĩa của cuộc vui nữa rồi.
Ta còn nhớ năm ngoái đã có một bữa tiệc rất thịnh soạn để mừng Ta. Bàn ăn thì đầy ắp các đồ ăn thật ngon miệng, nào là bánh nướng, trái cây, hạt dẻ và chocolate. Họ bày biện trang hoàng thật đẹp mắt và có thật nhiều và rất nhiều các món quà gói ghém đẹp lộng lẫy. Nhưng con có biết không? Ta không được mời. Ta là khách quan trọng nhất nhưng họ lại quên không gởi thiệp mời Ta tới.
Buổi tiệc là để mừng Ta, nhưng tới ngày vĩ đại đó, Ta bị bỏ rơi ở ngoài. Họ đóng cửa vào mặt Ta… mà Ta thì muốn vào với họ và chung bàn với họ. Thật ra Ta không lạ gì vì trong những năm vừa qua rất nhiều người đã đóng cửa bỏ mặc Ta. Vì không được mời nên Ta đã yên lặng tự tham dự vào bữa tiệc của họ. Ta đã vào và chọn một góc tường quan sát. Mọi người đều ăn uống; có một số người say túy lúy, kể chuyện tếu lâm và cười rũ rượi về bất cứ cái gì. Họ rất vui vẻ với nhau. Và trên hết nữa có một ông gìa thật mập mặc đồ đỏ với cặp râu trắng phêu đã bước vào và kêu to “Ho Ho Ho” Ông đó cũng say mèm.
Ông ta ngồi trên ghế sô-fa và các trẻ nhỏ chạy đến với ông nói: “Ông già Noel, Ông gìa Noel” như thể là bữa tiệc này là để mừng ông vậy! Ngay đúng 12g sáng thì mọi người ôm nhau chúc mừng. Ta đã dang tay ra để chờ được ôm nhưng con có biết không, không một ai ôm Ta hết. Sau đó họ bắt đầu phát quà cho nhau. Họ nóng lòng náo nức mở từng món quà một. Khi họ đã mở hết các món quà, Ta đã nhìn coi xem may ra họ có dành một món quà nào cho Ta chăng? Con nghĩ thế nào nếu trong ngày sinh nhật của con mà mọi người trao đổi quà với nhau nhưng con thì lại không được một món nào? Lúc đó Ta đã hiểu ra được sự thừa thãi của mình và Ta đã lẳng lặng rời khỏi cuộc vui đó. Mỗi năm thì lại càng tệ bạc hơn. Mọi người chỉ biết ăn uống nhậu nhẹt, quà cáp, tiệc tùng với nhau mà không còn ai nhớ đến Ta hết.
Ta muốn mùa Giáng Sinh năm nay con hãy để cho Ta vào trong cuộc sống của con. Ta muốn con phải ý thức được rằng hơn 2000 năm trước Ta đã đến thế gian này để mang lại sự sống cho con, trên cây thập tự, để cứu độ con.
Ngày nay Ta muốn con phải tin điều này với tất cả trái tim của con. Ta muốn chia sẻ với con điều này, vì người ta không mời Ta đến dự tiệc của họ thì Ta sẽ có bữa tiệc riêng, một bữa tiệc thật long trọng mà không ai có thể tưởng tượng được, một bữa tiệc rất ư là ngoạn mục! Ta vẫn còn đang sửa soạn những chi tiết cuối cùng. Hôm nay đây, Ta đang gởi rất nhiều thiệp mời và con cũng có một tấm nữa. Ta cho con biết, nếu con muốn tham dự bữa tiệc của Ta thì Ta sẽ dành chỗ cho con và viết tên con xuống trong sổ khách vĩ đại của Ta bằng chữ vàng. Chỉ những ai có tên trong sổ khách này mới được mời vào dự bữa tiệc mà thôi. Những ai không phúc đáp thiệp mời sẽ bị bỏ ngoài rìa.
Con biết phúc đáp thiệp mời của Ta bằng cách nào không? Bằng cách hãy mở rộng lòng ra với những người chung quanh kém may mắn hơn con….. Ta sẽ chờ đợi tất cả các con tham dự bữa tiệc của Ta năm nay. Mong sẽ gặp con ….
Thương con nhiều.
Giêsu Của Con
(Ánh Nhiệm, Chuyển Ngữ)