CON TIN CHÚA LUÔN ĐỒNG HÀNH CÙNG CON

Nhà tôi đông anh chị em, tôi là đứa con đầu tiên của gia đình được lên thành phố học đại học. Đằng sau niềm tự hào, phấn khởi của gia đình, tôi biết đó còn là nỗi lo toan vất vả cho ba mẹ.  Bởi thế, mới bắt đầu vào năm thứ nhất được hai tháng, tôi quyết định đi làm thêm.  Mong sao phần nào giúp đỡ được cho ba mẹ.

Theo kinh nghiệm của các anh chị khóa trên truyền lại thì nghề gia sư (kèm trẻ tại gia) là “ngon ăn” hơn cả.  Vừa nhẹ nhàng vừa tốn ít thời gian (4- 6 tiếng / tuần) mà không ảnh hưởng đến việc học nhiều lắm.  Vậy là tôi quyết định đến trung tâm gia sư xin việc.  Tôi nhận dạy toán cho một cô bé lớp 11 vào buổi tối, từ 19 giờ đến 21 giờ các ngày thứ Năm và Chủ Nhật hàng tuần.   Sau khi nộp lệ phí cho trung tâm và ký hợp đồng, họ đưa giấy giới thiệu cùng địa chỉ của gia đình học sinh cho tôi rồi nói:

– Bây giờ, em đến gặp gia đình họ và làm quen với học sinh của mình đi.  Nếu không có gì thay đổi thì thứ Năm này, em dạy luôn nhé!

Tôi ra về, lòng vừa thấy vui lại vừa thấy hơi lo lo.  Vui vì mình sẽ đi làm và sẽ có lương.  Còn lo là lo không biết gia đình họ có “hắc xì dầu” không, học sinh có ngoan không?  Bởi nghe có người kể, có nhiều gia đình rất ghê gớm.  Còn có gia đình thì học sinh láo lắm, cãi và thậm chí còn chửi cả người dạy…. Vừa đứng chờ xe Bus, tôi vừa cầu xin Chúa chúc lành cho tôi.

Hỏi thăm, tôi biết chỉ có duy nhất xe bus số 33 là đi qua nơi tôi sẽ dạy.  Sau 15 phút đợi, tôi đã ngồi yên vị trên xe 33 để tới nơi mình cần tới.   Chiếc xe ậm ạch lăn bánh trên con đường đầy ổ trâu, ổ gà khiến tôi thấy… choáng!  Đâu chỉ vậy, còn quang cảnh xung quanh nữa chứ.  Hai bên đường chạy dài chỉ có cây và cây, um tùm và cao lừng lững.  Xa hơn chút nữa thì có hai hay ba khu đất là công trường đang thi công dở dang.  Nhà dân thì thưa thớt, nhìn kỹ mới thấy lẻ tẻ vài căn nhà.  Có lẽ đây là khu đất mới đang thi công.

Mười tám tuổi, chân ướt chân ráo lên thành phố, nhìn cảnh tượng nơi  này như thế, tôi thấy rờn rợn người… Và tôi muốn bỏ cuộc, không muốn tới đây gia sư nữa.  Nhưng nếu rút hợp đồng, tôi sẽ mất 60% tiền đã đóng.  Thế sẽ ra sao đây?  Đó là số tiền ăn tháng này mẹ vừa gửi lên cho tôi. Còn nếu đồng ý đi dạy ở đây ư?  Liệu tôi có can đảm không khi mà ở đây hoang vắng lại chỉ có duy nhất xe bus 33 chạy qua.  Mà khi tôi kết thúc giờ dạy cũng là lúc hết giờ xe bus hoạt động. Hay là đi xe đạp? Sẽ ra sao khi tôi là con gái, 9 giờ tối mới lóc cóc đạp xe về nhà trên con đường đậm chất “rừng núi” này?  Tôi thấy tâm trí mình cứ rối tung rối mù hết cả lên.  Tôi đang ở thế “tiến thoái lưỡng nan”, lùi cũng khổ mà tiến cũng không xong.

Suy nghĩ miên man, cộng thêm cái nắng nóng bỏng của mùa hè khiến mồ hôi cứ túa ra trên áo làm tôi chuếnh choáng.  Thật sự, lúc ấy tôi thấy mình bị bỏ rơi!  Cái cảm giác đó khó mà dứt trong tôi khi không có một chuyện xảy ra…

Ngồi như bị thôi miên trên xe, bất chợt tôi bừng tỉnh bởi tiếng chuông nhà thờ!  “W…o…a! Ở đây có nhà thờ, có nhà thờ!”  Suýt nữa thì tôi hét to lên câu ấy.  Chính tiếng chuông ấy đã nói cho tôi biết: “Chúa luôn ở bên tôi, đồng hành cùng tôi.”   Cảm giác an lành, sung sướng tràn ngập trong tôi.

Điểm xe bus ngay nhà thờ chính là điểm tôi xuống.  Tôi dừng lại dành một phút để cầu nguyện: “Lạy Chúa, con xin phó thác tất cả nơi Người.” Vừa làm dấu xong thì có tiếng nói:

– Ồ, cháu cũng theo đạo à?  Bác cũng là người công giáo đây.

Câu nói thân thiện của một bác gái làm tôi thấy ấm lòng.  Thế là tự nhiên hai bác  cháu  tôi  nói  chuyện rất cởi mở với nhau.  Sau mãi tôi mới ngớ người ra là quên chưa hỏi địa chỉ mình cần tìm.  Và không thể tả nổi cái cảm giác hạnh phúc ngày hôm đó khi biết cô bé học sinh tôi sẽ dạy lại là con gái của bác.  Khi nghe tôi trình bày điều kiện đi lại không thuận lợi, bác đã đồng ý cho tôi chuyển dạy vào các buổi sáng thứ Bảy và Chủ Nhật.  Và sáng Chủ Nhật, khi dạy xong, tôi sẽ cùng gia đình bác đi tham dự Thánh lễ.

Nhờ hồng ân của Chúa mà tôi mới được như vậy đấy. Tôi luôn tin tưởng vào Chúa, tin là Người luôn đồng hành cùng tôi dù đó là bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa.

Thật hạnh phúc khi bạn sống có niềm tin!  Và hạnh phúc hơn nữa khi bạn đặt niềm tin vào Chúa Kitô!

( giaophanhanoi.org – Trang “Sinh Viên & Giới Trẻ” )

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *