Tối hôm ấy, một chiếc phi cơ cất cánh lên đường băng qua biển Ðại Tây Dương, đang lúc hành khách dùng bữa tối và thoải mái nghe nhạc êm dịu thì bỗng dưng hệ thống truyền thông bị trục trặc, kim chỉ nam ngừng di động và không còn phải biết làm thế nào để tìm ra hướng bay được. Kỹ sư phi công đã tìm mọi cách sửa chữa nhưng vẫn vô hiệu. Làm sao có thể tiếp tục bay an toàn qua biển cả giữa đêm tối mà không có mốc điểm chỉ dẫn được? Lập tức các chiêu đãi viên được lệnh đi tìm xem trong số hành khách trên máy bay có ai là kỹ sư điện tử chăng. Sau một lúc xớn xác lo lắng, cuối cùng một hành khách đứng dậy tiến vào buồng lái của phi công. Người phi công hỏi:
– Bà có phải là kỹ sư điện tử không?
Người phụ nữ đáp:
– Không, tôi không phải là kỹ sư và tôi cũng chẳng biết gì về điện tử cả.
Phi công bực mình la lên:
– Nếu bà không phải là kỹ sư và cũng không biết gì về điện tử thì bà vào đây làm gì?
Người phụ nữ vẫn bình tĩnh không chút phật lòng. Bà nói thêm:
– Xin ông cho tôi biết vấn đề khó khăn của ông lúc này là gì biết đâu tôi có thể giúp ông được.
Người phi công tức giận quát lớn tiếng:
– Nếu bà không biết gì về điện tử, xin bà hãy ra khỏi đây ngay, bà không thể làm gì giúp tôi được.
Một lần nữa với giọng bình tĩnh và rất lịch sự, người phụ nữ lập lại:
– Xin cho tôi biết ông cần gì, tôi hy vọng có thể giúp ông được?
Người phi công vùng vằng nói:
– Bà không thấy đó ư? Hệ thống truyền thông bị hư và ngừng làm việc. Tôi không biết chúng ta đang ở đâu và đang bị thất lạc trên biển cả mênh mông nào.
Người phụ nữ thản nhiên tiếp:
– Nếu vậy thì tôi có thể giúp ông được. Tôi biết có một thứ dụng cụ không bao giờ ngưng làm việc, trong quá khứ nó đã không hề sai lầm và cũng luôn chính xác mãi trong tương lai nữa.
Người phi công ngạc nhiên hỏi thêm:
– Bà muốn nói điều gì?
– Tôi muốn nói tới dụng cụ trên bầu trời, đó là những vì sao. Thật vậy, hãy nhìn xem ngôi sao kia, nó sẽ chỉ hướng cho ông. Ông hãy cho tôi xem bản đồ của phi lộ trên biển cả và đích điểm chúng ta phải tới.
Người phi công càng ngạc nhiên hơn nữa khi khám phá ra rằng người phụ nữ tầm thường trước mặt ông lại chính là một nhà thiên văn đã quá quen thuộc với những vì sao trên bầu trời mênh mông. Bà ngồi xuống bên cạnh người phi công với bản đồ mở rộng trên đầu gối và mắt bà chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao sáng. Với tất cả sự khôn ngoan và lão luyện của người đã từng kinh nghiệm, bà hướng dẫn phi công cầm vững tay lái. Bình minh vừa ló dạng, máy bay đã đáp xuống đích điểm được an toàn.
***************
Câu chuyện trên đây cũng gợi lên tâm trí chúng ta biến cố kinh hoàng của vụ khủng bố vào tòa nhà Tháp Ðôi, Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế ở New York, ngày 11/9/2001. Ngày đó đánh dấu sự dòn mỏng của nền văn minh dựa trên khoa học, những phát triển phi thường của điện tử hoặc của trí thông minh loài người. Tất cả những tiến bộ đó hẳn không đủ và cũng không thể giải đáp được hết mọi vấn đề của đời sống con người.
Ðời sống con người từ lúc chào đời cho tới khi nhắm mắt lìa trần cũng giống như chuyến bay trên biển cả mênh mông và trong đêm tối mù mịt, nhưng chúng ta cũng không cần phải sợ hãi bị lạc đường vì luôn được những ngôi sao sáng của đức tin, niềm hy vọng cậy trông và lòng yêu mến dẫn đường cho để tiến bước an toàn tới đích điểm sau cùng là Nước Trời.
Nền văn minh của khoa học và những phát triển tinh vi của điện tử không đủ để bảo đảm sự an bình của đời sống con người và cũng không thể nào nắm vững vận mệnh cứu độ của con người được. Chúng ta cũng cần đến những người của Chúa, những dụng cụ Chúa dùng để vạch đường như kim chỉ nam nhắm thẳng tới những giá trị bất diệt. Ðể có thể vững vàng tiến bước, nhiều lúc chúng ta cũng phải dừng lại và ngẩng cao đầu lên nhìn ngắm những vì sao trên trời mà đào sâu những chân lý vô hình bên kia những sự hữu hình, tức là cần phải biết cầu nguyện. Bao lâu chúng ta còn biết ngước mắt nhìn lên trời, nhìn thẳng tới Chúa với tâm tình con thảo cầu nguyện, bấy lâu chúng ta sẽ không phải lạc đường sai lối, nhưng sẽ luôn tìm thấy những người vạch đường chỉ lối cho, để tới đích trong an bình chắc chắn.
***************
Lạy Chúa Giêsu,
Như tông đồ Phêrô xưa, chúng con sẽ thưa với Chúa: “Lạy Thầy, bỏ Thầy chúng con sẽ theo ai. Chỉ nơi Thầy mới có ban sự sống đời đời mà thôi”. Xin tình yêu và Lời Chúa luôn là ánh sáng soi đường con đi trong tăm tối của cuộc đời, là như những vì sao sáng giúp con tìm lại được hướng đi cả những khi đêm tối xem như dải đất vô tận.
R. Veritas