Nó – gọt cái đầu trọc lóc, giang hồ, làm nghề đòi nợ mướn. Cái mặt nó lấc cấc trông khó ưa hết biết!
Nó – chẳng chút gì dễ thương để tôi muốn tiếp cận. Thỉnh thoảng nó tụ tập bè nhóm đến xóm tôi nghịch phá, đánh bài, chửi thề… Gặp tôi nó cũng biết cúi đầu: “Em chào chị.” Tôi gật, cười cho qua vì không ưa nó. Và nhiều lần như thế…
…………..
Một buổi sáng, nó giật mình khi nghe tôi gọi “Ê nhóc, vào đây chị bảo. Chị có cái này cho em uống thử. Chị làm. Ngon lắm! Rượu chùm ruộc đó!” Nó uống, tấm tắc khen: “Ngon thiệt đó chị!”…
Tôi – Nó cùng chia sẻ, chuyện trò…
Tôi biết được nó vào đời năm 17 tuổi, sau ngày ba nó mất để lại mẹ và nó. Tính đến nay đã là hơn tám năm. Nó và tụi bạn đã có khá nhiều bài học trường đời, khi vui có lúc buồn có. Vào tù ra khám không còn chuyện lạ với nó.
Nó lên làm đại ca được ba năm sau ngày thằng bạn bị bắt giam trong tù. Bây giờ tiếng tăm nó lên như cồn, nhắc cái tên nó ai cũng biết. Người ta đồn máu nó lạnh, đâm chém người không gớm tay.
Có lần, Nó gãi gãi đầu buột miệng nói: “Chị à, nhiều người nói nhóc nên quay đầu lại. Quay đầu là bờ. Nói thiệt! Nhóc đi một quãng đã quá dài hơn 8 năm. Bây giờ ngoảnh lại, nhóc chẳng biết đâu là bến? Đâu là bờ? Chi bằng cứ thế mà đi thì hơn.”
Nó cũng dễ thương đấy chứ! Đâu đến nỗi máu lạnh như giang hồ thường đồn đại.
Tôi bắt đầu thấy thương cho tuổi trẻ của nó. Nếu cứ tiếp tục công việc này tương lai nó sẽ về đâu? Mong manh quá! Tôi tự hỏi mình có thể giúp gì cho nó? Rồi quyết định quan tâm và tự cho phép mình len lỏi vào cuộc đời nó như một người đồng hành tinh thần. Tôi muốn chứng minh cho nó thấy rằng trên hành trình của nó luôn có những bến đỗ để nó có thể dừng chân, nghỉ ngơi, và tìm ra lối đi mới, tốt hơn cho đời nó…
Một ngày nọ tôi rủ nó đi thăm Mẹ Suối Sao. Nó vốn rất nhạy bén nên như đọc được ý định của tôi liền nói: “Nè, đừng nói là chị đang truyền giáo cho nhóc đấy nhé!” Tôi cười xòa bảo: “Truyền giáo cho nhóc hả? Chị không dám đâu. Nhóc sành điệu thế ai dám truyền giáo cho nhóc! Tại đi vào thăm Mẹ Suối Sao phải xuống một con dốc gắt lắm chị run tay chạy xe không nổi nên nhờ nhóc. Phần thì chị cũng muốn rủ nhóc đi chơi cho biết nơi đó và biết Mẹ vậy thôi. Không dám truyền giáo đâu nha!” Nó không thích nhưng cũng không thể từ chối khi tôi lên tiếng nhờ vả.
Cứ thế, Tôi nhờ hoài. Nó đi riết đâm ra quen thuộc. Rồi thích hồi nào không hay. Nó thấy bình an hơn trong tâm hồn… Mỗi lần đến với Mẹ, tôi luôn là người mua hoa, nhang, nến. Còn nó luôn là người thắp những nén hương. Hương trầm bay lên nghi ngút xen lẫn với lòng thành kính và những ước nguyện của tôi – nó dâng lên Mẹ. Tôi tín thác và ước mong Mẹ sẽ biến đổi nó…
Trời chiều. Gió thổi hiu hắt. Nó – Tôi đứng dưới chân Mẹ… Chợt! Nó bâng quơ nhìn những chòm mây lang thang lơ lửng rồi thở dài: “Dạo này đi đánh nhau, đâm chém, nhóc thấy nhát tay sao sao ấy. Nhóc muốn thay đổi. Nhóc muốn bỏ nghề. Nhóc muốn sống thanh thản, an bình… Nhưng nhóc sợ có những ân oán trong kiếp giang hồ mà nhóc không thể lường được.”
Tôi ghé tai nó bảo nhỏ: “Nhóc tự thắt những nút dây cho đời mình, tám năm nhiều quá rồi, rối tinh lên, không gỡ được. Nhưng Nhóc đừng sợ, hãy can đảm và vững tin. Chúa và Mẹ sẽ tháo gỡ hết cho nhóc. Nhóc hãy dâng hết phiền muộn lên cho Chúa và Mẹ, và nghĩ rằng mọi biến cố xảy đến trong đời mình đều có ý nghĩa riêng của nó.”
Tôi thấy nó vui, hạnh phúc, và bình an hơn. Cái hạnh phúc khi đón nhận được sự quan tâm, chân thành. Cái hạnh phúc khi được biến đổi từ sâu thẳm trong tâm hồn. Nó vui. Tôi vui và hạnh phúc nhiều hơn nó… Vì thấy ước nguyện của mình đang dần thành hiện thực.
………….
Biết nó. Tôi cũng nhận ra được nhiều giá trị của cuộc sống và học hỏi những điều hay từ nó. Nó và nhóm bạn thương nhau lắm, luôn biết chia sẻ và đùm bọc lẫn nhau. Có những đứa bạn đi bụi, không gia đình, không bà con… đều một tay thằng nhóc kiếm tiền nuôi cơm, và trả tiền phòng trọ cho chúng…
Sau những chiến lợi phẩm kiếm được chút huê hồng khi đòi nợ. Nhóm bạn bè lại rủ nhau ăn uống, chia sẻ những câu chuyện vui buồn lẫn những khó khăn khi đi làm… Thật tình bạn và thật cộng đồng!
Hành trình, Can đảm, Vững tin và Lựa chọn. Nó trăn trở. Vì phải hy sinh, vì phải dứt bỏ những gì đang là hiện tại. Nó là Đại Ca. Nó không thể trốn tránh trách nhiệm. Ai sẽ là người hướng dẫn, nâng đỡ cho đám bạn lang thang của nó? Nó ưu tư khắc khoải, nhưng rồi cũng chấp nhận lựa chọn và đánh đổi. Nó trốn tránh bằng cách mua một chiếc xe lớn chở hàng. Chạy tối ngày sáng đêm để không còn giờ liên hệ với bạn bè… Thời gian đầu quả là nhiêu khê và khó khăn với nó.
Nó khắc khoải. Tôi cũng băn khoăn không kém. Tôi e sợ chính mình lại là một nút dây làm rối thêm cuộc sống hiện tại của nó. Sẽ ra sao với đám nhóc bạn nó? Chúng nó sẽ sống thế nào khi mất đại ca, khi không có ai nuôi ăn, trả tiền phòng trọ hằng tháng? Vòng luẩn quẩn ấy cứ lập đi lập lại trong tâm trí tôi. Xoa đôi tay nhẹ lên mặt, tôi mong những suy nghĩ tan biến.
………………
Gió nhẹ. Đám lá Chàm chạm khẽ vào nhau xào xạc. Tôi một mình đứng dưới chân Mẹ, thầm cảm tạ hồng ân mà Mẹ và Chúa đã cho tôi nên như khí cụ nhỏ. Thầm cảm tạ vì Chúa và Mẹ đã gửi nó đến với tôi, để học hỏi những kinh nghiệm sống trong trường đời. Thầm cảm tạ Chúa và Mẹ đã cho nó tìm ra bến đỗ an toàn nhất cho đời nó là biết dừng nơi Bến của Chúa và Mẹ….
Bất giác, có bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi. “Sao chị đi một mình không rủ nhóc?” Tôi lại cười xòa: “Tại bây giờ chị hết run tay…. Ồ, nhóc dạo này giỏi thiệt biết tự đến với Mẹ một mình ha!”…
……………..
Hôm nay, nghe đâu đó có tiếng chuông giáo đường vang vọng. Tiếng dương cầm hòa với khúc thánh ca trầm bổng như tâm tư của nó “… Con quỳ đây dâng Chúa tiếng ca cảm tạ. Chúa cho con người bạn đường giống như bạn đời…” Nó quỳ gối chắp tay bên cạnh một nửa của mình. Tôi không biết nó đang thưa gì với Chúa, nhưng chắc chắn rằng nó đang rất hạnh phúc.
Tôi mỉm cười nhìn nó trong lòng vui chi lạ!
Nó – bây giờ đã có tóc
Nó – bây giờ hết làm Đại Ca
Nó – bây giờ đã làm cha của đứa trẻ sắp chào đời.
Maria Đặng Thị Ánh Nga
Nếu không nghe được Youtube hoặc có vấn đề về kỹ thuật, xin để lại lời nhắn ở mục “Comment” phía dưới, chúng tôi sẽ cập nhật lại đường link Youtube.