Hôm ấy, một hoàng tử nọ và ba vị cận thần lên đường kinh lý kiểm tra đất nước rộng lớn của vua cha. Khi tới trên đỉnh núi cao, hoàng tử đưa mắt nhìn xuống miền đất mênh mông phía dưới. Một lúc, hoàng tử ngậm ngùi lên tiếng:
– Ôi, quê hương thân mến! Ôi đất nước dấu yêu! Ngươi thật xinh đẹp biết bao với những thung lũng êm dịu, những mặt hồ trong xanh đầy ánh sáng, những cánh đồng với đủ thứ hoa muôn màu sắc, những núi đồi hùng vĩ và những khu rừng tĩnh mạc êm đềm. Thế nhưng, ta sẽ phải chết và sẽ phải từ biệt ngươi, sẽ không bao giờ còn được chiêm ngắm vẻ đẹp của ngươi nữa. Ôi sự chết, nhưng tại sao lại phải có sự chết?
Rồi hoàng tử buồn sầu nức nở. Thấy vậy, hai vị cận thần cũng mủi lòng khóc theo. Họ than thở và tìm cách ủi an hoàng tử. Trong khi đó, vị cận thần thứ ba chỉ mỉm cười và không một lời phát biểu. Về tới triều đình, hoàng tử gọi vị cận thần thứ ba đến và trách hỏi:
– Hôm nay, khi đứng trên núi cao, tâm hồn ta buồn sầu khôn tả. Trong khi hai vị cận thần kia tìm cách an ủi ta, còn ngươi, tại sao ngươi chẳng nói gì mà lại mỉm cười như thế?
Vị cận thần thứ ba khôn ngoan trả lời:
– Tâu lạy hoàng tử. Xin hoàng tử hãy nghĩ lại xem. Nếu những vị danh nhân đại tướng từ trước đến nay tiếp tục sống mãi, không ai phải chết, đời sống họ sẽ ra thế nào và vận mệnh thiên hạ sẽ ra sao? Nếu hoàng đế, vua ông nội của hoàng tử không phải chết thì làm sao vua cha của hoàng tử có thể lên ngôi kế vị được? Nếu vua cha của hoàng tử còn tiếp tục sống mãi thì làm sao hoàng tử có thể cai trị trên ngai vua cha được? Nếu như tất cả các hoàng tử và các vua chúa trên trần gian này còn tiếp tục sống mãi thì lúc này hoàng tử sẽ thế nào? Hôm nay, hạ thần đã nhìn thấy một hoàng tử thiếu hiểu biết sự thật về thân phận con người, lại thêm hai vị cố vấn chỉ biết nịnh bợ vuốt ve sự khờ dại của hoàng tử nữa thì làm sao mà hạ thần lại không thấy buồn cười được?
Lời nói khôn ngoan của vị cận thần thứ ba đã làm cho hoàng tử thức tỉnh và cảm thấy hổ ngươi vì sự khờ dại của mình. Hoàng tử nói thêm:
– Sau này, khi giờ chết đến, ta chỉ muốn một mình ngươi bên cạnh giường ta mà thôi.
*******
Là con người, ai lại không sợ chết. Bởi vì biết rõ những gì phải bỏ lại đàng sau, nhưng không biết trước mắt sẽ gặp thấy điều gì, chính vì những điều chưa biết đó làm cho con người thêm băn khoăn lo sợ. Tuy nhiên, trên trần gian này không có chân lý nào chắc chắn hơn là sự chết. Mỗi người sinh ra trên trần gian đều phải chết, tuy không ai biết được chính xác mình sẽ phải chết khi nào, chết cách nào và chết ở đâu. Thế nhưng, đâu phải tất cả mọi người đều nghĩ tới cái chết của mình. Biết bao nhiêu người sống như thể là sẽ không bao giờ phải chết hoặc vì dửng dưng, hoặc vì cố tình muốn gạt bỏ nó sang một bên để khỏi phải bận tâm đến cuộc sống hiện tại của họ.
Chúa Giêsu tuy là Con Một của Thiên Chúa hằng sống và là nguồn mạch sự sống, nhưng đã tự nguyện mặc lấy thân phận con người hay chết, và hơn nữa đã muốn chấp nhận cái chết khổ nhục trên thập giá để nhắc nhở con người thực tại về sự chết là gì và đâu là con đường dẫn tới sự sống hạnh phúc thật, sự sống bất diệt. Ðó là con đường cứu độ qua mầu nhiệm đau khổ của thập giá và của sự chết. Ơn cứu độ của Chúa Giêsu tác động trên con người toàn diện, bắt đầu từ trong thâm tâm, từ sự nhận biết và chấp nhận con người thật với tất cả những hạn hẹp của mình. Ðó là bước đầu tiên tháo gỡ mình khỏi những trói buộc nô lệ, để bắt đầu sự giải thoát. Con đường cứu thoát đòi hỏi sự chết đi liên tục để bắt đầu con đường sống thực sự. Ðòi hỏi lòng can đảm và sức mạnh vào lòng tin của Chúa Kitô là Ðấng đã toàn thắng sự chết để mở ra chân trời mới của sự sống bên kia sự chết.
Trong phúc âm, trước khi bước vào con đường khổ nạn, Chúa Giêsu đưa ba môn đệ thân cận nhất lên núi cao và cho họ thấy trước vinh quang của Ngài để củng cố niềm tin của họ, để họ không nản lòng thất vọng vì sẽ phải đứng trước cái chết khổ nhục của Ngài, vì biết rằng đó là ngưỡng cửa dẫn vào vinh quang của sự sống bất diệt. Con đường cứu độ đó không thể nào chỉ dừng lại trong vinh quang của núi Tabor, nhưng là vững bước cùng Chúa vác thập giá tiến lên núi Sọ qua sự chết đi từng ngày trong cuộc sống của mình, Chết đi cho tính kiêu ngạo, cho lòng ích kỷ tự ái và mọi thói hư nết xấu để sống cho Chúa trong tinh thần phục vụ và yêu thương.
*******
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã phán bảo chúng con rằng: “Không có tình yêu nào lớn hơn cho bằng hiến dâng mạng sống vì người mình yêu mến”. Xin giúp con can đảm chấp nhận chết đi từng giây phút trong con người cũ của con, để bắt đầu sống cho Chúa ngay từ giây phút này, để con biết nhận ra Chúa nơi anh em con. Và để những người chung quanh cũng nhận ta Chúa trong cuộc sống con. Amen!
R. Veritas