Một buổi sáng mùa hè, khi đang dạo bước quanh vương quốc mênh mông của mình như thông lệ vào giờ nóng rát nhất, Chúa chợt dừng lại để ngắm, giữa đám hoa xinh xắn, một cây tre quí phái vươn mình đường bệ trong một nơi tuyệt đẹp của khu vườn.
Ngài nhìn kỹ và để ý thấy đó là một cây tre có rễ bám sâu, thân vươn cao mạnh mẽ, với những cành lá xum suê xanh biếc la đà; gió thổi mơn man trên tán lá và một vài con chim đang xây tổ trên cành. Ngài thích nó hơn những loại cây khác và vừa vuốt chòm râu trắng, Ngài vừa tiến lại bên cây tre đang cúi mình hết sức cung kính: “Này tre thân mến, Ta hỏi con một điều, con có giúp ta thực hiện một dự định tốt đẹp không?”
“Xin hãy nói, lạy Chúa, Ngài là chủ tể duy nhất của tất thảy những gì tuyệt diệu ở nơi đây và Ngài có thể dùng con như ý Ngài muốn…”
“Nhưng, này tre thân mến ơi – Chúa tiếp lời trong lòng nó – Ta phải bứng con khỏi đây để con phục vụ ta ở một nơi khác …”
“Ôi ! Rễ của con đã ăn quá sâu và con không biết chúng có sống sót được nữa không khi phải chịu đau đớn như thế; tuy nhiên, xin hãy cứ làm nếu Ngài cho là đã đến lúc!”
Chúa hiểu cây tre ấy tốt bụng và sẵn lòng và Ngài biết rằng hẳn là nó rất đau khổ, nhưng yên tâm bởi sự sẵn sàng đã được bày tỏ, Ngài đến gần hơn nữa rồi nói vào lòng nó: “Ta sẽ phải đốn con xuống, tỉa hết cành của con, chẻ con ra làm đôi … róc hết ruột con ra …”
Nghe những trù tính ấy, chân tre run lẩy bẩy …(hay nói đúng hơn là các cành lá của nó). Một sự im ắng hoàn toàn bao trùm lên khu vườn, gió ngừng thổi, chim chóc thôi hát … tre đứng bất động một lúc, rồi chậm rãi cúi chiếc đầu tuyệt đẹp của nó xuống, đánh bạo hỏi nhỏ: “tại sao?” – “Bởi nếu Ta không đốn con xuống thì con không thể phục vụ cho công việc của Ta được.”
Thế là mặt trời vội giấu mình đi, gió vươn lên cao hơn còn chim chóc thì bay lảng ra nơi khác… Tre không hiểu gì mấy trước câu trả lời ấy, nhưng nó tin tưởng và sẵn sàng theo ý Chúa đang hết sức thân tình giải thích riêng cho nó: “Này nhé, dưới kia còn có một khu vườn khác, khu vườn ấy không làm sao hưởng được dòng nước trong lành và reo vui tuôn chảy từ Nguồn Suối Vĩ Đại ở ngay đằng sau con kia, đang tưới cho cả khu vườn này, trong đó có cả con nữa… thế là Ta nghĩ đến việc chẻ thân con ra thành hai phần để làm mương dẫn nối Nguồn Suối Vĩ Đại cho chảy đến khu vườn đáng thương ấy…”
Cây tre rạng rỡ một nụ cười vui sướng, nhưng nó chợt hiểu ra rằng, sau thời gian quá dài, nay giờ của nó đã điểm, nhưng kết thúc cuộc đời nó cũng là khởi đầu cho những sự sống mới… Và với cả tâm tình của mình, nó gập người xuống sát đất, rồi bằng một giọng nói mạnh mẽ nó kiên định một lần nữa: “Lạy Chúa, này con đây.”
Chúa xắn tay áo và “không cần phải đến nhát thứ hai” đã đốn hạ cây tre, đẽo gọt thân nó, chẻ ra làm hai, khoét sạch ruột bên trong, nối cả hai phần đã được chẻ làm thành một chiếc máng dài rồi tì một đầu vào lối dẫn ra của Nguồn Suối Vĩ Đại còn đầu kia thì đến lối dẫn vào cánh đồng đang nằm giữa những đám cây gai, đá sỏi và đủ thứ bụi rậm.
Cây tre đáng thương bị đưa vào tình cảnh đó cảm thấy hốt hoảng và bấn loạn, nó cảm thấy những cơn rùng mình khi tiếp xúc với dòng nước mát lạnh đang chảy qua thân nó, giật bắn người vì cái lạnh giá đầu tiên của ban đêm, đau đớn vì cái nóng cháy da của ngày tiếp theo, nhưng vẫn ở đó ngày này qua ngày khác… tháng này qua tháng khác và có thể cả năm này đến năm khác.
Nó đã trở nên già cỗi và mệt mỏi, dòng nước mát lành đã bào mòn gần như hoàn toàn phần ruột bên trong và cả những bờ cạnh của nó cũng thế và đã có những giọt nước làm thành, ngay bên dưới, một dòng suối nhỏ chảy dọc theo thân nó, từ Nguồn Suối Vĩ Đại đến khu vườn đáng thương.
Nhưng khu vườn ấy không còn xấu xí nữa bởi vì giờ đây cỏ cây đã được tưới gội tràn trề, hoa đã nở khắp chốn, cây cối đủ loại đã mọc nhiều và tất cả khu vườn đã trở nên giống như khu vườn kia một cách kỳ diệu…
Bấy giờ, và chỉ đến lúc bấy giờ thôi, cây tre bất chợt gãy sụp xuống và tất cả những gì còn lại của nó rơi vào lòng con thác nhỏ mà chính nó đã tạo nên, được dòng nước cuốn đi, nó trôi đến giữa khu vườn mà từ giờ trở đi rực rỡ muôn hoa và sống động…
Nó nhìn thấy ngay chính giữa khu vườn, đã mọc lên một cây tre xanh mềm mại tuyệt đẹp với đám rễ bám sâu, thân vươn cao mạnh mẽ, cành lá sum suê xanh biếc la đà, gió nhẹ mơn man tán lá và một vài con chim đã sẵn sàng xây tổ trên cành. Mải quan sát cây tre ấy một cách âu yếm và đầy thương yêu, một ngọn gió từ đằng sau chợt thổi đến khiến nó giật mình, nó chỉ nhìn thấy phía lưng Chúa khi Người dừng lại dưới bóng cây tre kia.
“Tre thân mến, …” hình như nó nhận ra những lời ấy… nó không nhớ rõ lắm bởi chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, thính giác giờ đây không còn bén nhạy, thị giác cũng không còn tinh anh như trước, rồi… rồi… Chúa cúi xuống nói nhỏ vào lòng cây tre ấy.
Và nó nghe thấy một tiếng nói vừa trẻ trung vừa dứt khoát đáp lại một cách mạnh mẽ : “Này con đây, Ôi lạy Chúa…”
Thái Văn Hiến sưu tầm – dịch
**********************************
Con thưa cùng Chúa, Này con xin đến để thi hành, thi hành thánh ý Cha.
Giữa đêm trường trong đền thánh Chúa, đèn khuya ánh lên bao niềm hy vọng.
Có tiếng người gọi con dặt dìu hối thúc tâm tư. Vâng! Lạy Chúa con đây.
Chúa đã mở cửa trời cho con và thánh hóa môi con bằng than hồng.
Chúa muốn chọn Đại ngôn của Người giữa đám dân riêng. Vâng! Lạy Chúa con đây.
Phút ngỡ ngàng của lời ân phúc Giờ loan báo tin vui đã khởi đầu.
Đấng cứu độ toàn dân đợi chờ muôn tiếng xin vâng. Vâng! Lạy Chúa con đây.
Dao Kim – “Lạy Chúa Con Đây”