Ngày xưa khi mà loài người đang sống gần với muông thú trong rừng.
Một con cọp từ trong rừng đi ra, thấy một anh nông dân cùng một con trâu đang cày dưới ruộng. Trâu cặm cụi đi từng bước, lâu lâu lại bị quất một roi vào mông. Cọp lấy làm ngạc nhiên. Đến trưa, mở cày, Cọp liền đi lại gần Trâu hỏi:
– Này, trông anh khỏe thế, sao anh lại để cho người đánh đập khổ sở như vậy?
Trâu trả lời khẽ vào tai Cọp:
– Người tuy nhỏ, nhưng người có trí khôn, anh ạ!
Cọp không hiểu, tò mò hỏi:
– Trí khôn là cái gì? Nó như thế nào?
Trâu không biết giải thích ra sao, đành trả lời qua quýt:
– Trí khôn là trí khôn, chứ còn là cái gì nữa? Muốn biết rõ thì hỏi người ấy!
Cọp thong thả bước lại chỗ anh nông dân và hỏi:
– Trí khôn của anh đâu, cho tôi xem một tí có được không?
Anh nông dân suy nghĩ một lát rồi nói:
– Trí khôn tôi để ở nhà. Để tôi về lấy cho anh xem. Anh có cần, tôi sẽ cho anh một ít.
Cọp nghe nói, mừng lắm. Anh nông dân toan đi, lại làm như sực nhớ ra điều gì bèn nói:
– Nhưng mà tôi đi khỏi, lỡ anh ăn mất trâu của tôi thì sao?
Cọp đang băn khoăn chưa biết trả lời thế nào thì anh nông dân đã nói tiếp:
– Hay là anh chịu khó để tôi buộc tạm vào gốc cây này cho tôi được yên tâm.
Cọp ưng thuận, anh nông dân bèn lấy dây thừng trói cọp thật chặt vào một gốc cây. Xong anh lấy rơm chất chung quanh Cọp, châm lửa đốt và quát:
– Trí khôn của ta đây! Trí khôn của ta đây!
Trâu thấy vậy thích quá, bò lăn ra mà cười, không may hàm trên va vào đá, răng gãy không còn chiếc nào. Mãi sau dây thừng cháy đứt, Cọp mới vùng dậy ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào rừng không dám ngoái nhìn lại.
Từ đó, cọp sinh ra con nào trên mình cũng có những vằn đen dài, vốn là dấu tích những vết cháy, còn trâu thì chẳng con nào có răng ở hàm trên cả.
*****************************************
Quả thực, trong muôn loài tạo vật thì con người là thụ tạo cao cả nhất, vượt xa muôn loài, muôn thú. Vì con người được Thiên Chúa ưu ái tạo dựng giống hình ảnh Ngài. Có lý trí, ý chí và tự do. Con người còn được Thiên Chúa ban quyền thống trị muôn loài, làm chủ vạn vật. Cho dù là những sinh vật bé nhỏ hay những loài vật mãnh thú hổ, báo, sư tử cũng đều phải quy phục con người. Cho dù là những loài tinh khôn cũng chỉ là bắt chước con người chứ không thể sánh bằng con người.
Vì thế nhân ngày đầu năm là dịp thuận lợi để chúng ta tạ ơn Chúa đã tạo dựng chúng ta vượt xa muôn loài muôn vật và còn cho chúng ta được nên giống hình ảnh Ngài. Tạ ơn Chúa đã yêu thương chúng ta vô bờ bến, cho dù phận người còn nhiều yếu đuối, bất toàn, nhưng tình yêu Chúa mãi rộng lớn có thể “phủ lấp muôn vàn tội lỗi chúng ta”.
Tạ ơn Chúa về một năm đã qua luôn được bình an trong tay Chúa. Cho dù cuộc sống còn có những khó khăn, nhưng chính Thiên Chúa đã dìu chúng ta đi qua những thăng trầm của giòng đời. Cho dù giòng đời đâu mấy khi bình yên nhưng Chúa vẫn nâng đỡ chúng ta bằng những ơn lành hồn xác.
Tạ ơn Chúa còn là dịp để chúng ta biết sống sao cho xứng với hồng ân ban tặng. Thiên Chúa cho chúng ta nên giống hình ảnh Ngài, thì chúng ta hãy sống tự chủ bản thân, đừng buông mình theo những đam mê tội lỗi, đừng phá hủy nét đẹp của tâm hồn bởi những thói hư tật xấu. Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta cho dù chúng ta còn nhiều bất xứng thì chúng ta hãy sống tình yêu đó với tha nhân. Hãy có lòng nhân từ như Thiên Chúa là Đấng nhân từ. Hãy sống quảng đại vì Thiên Chúa luôn quảng đại với chúng ta. Hãy trao tặng cho nhau niềm vui và hạnh phúc vì chính Thiên Chúa luôn ban xuống đời ta biết bao ơn lành hồn xác.
Xin Chúa gìn giữ chúng ta luôn thánh thiện xứng đáng là hình ảnh của Chúa. Xin Chúa chúc lành cho những ngày xuân chúng ta tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Nguyện xin Chúa xuân ban đến cho mọi nhà và mọi người một năm mới an bình và hạnh phúc. Amen!
Lm Tạ Duy Tuyền
Thiên Chúa là Đấng nhân từ nhưng loài người với trí khôn độc ác, không giống Thiên Chúa, đã làm sai những điều Thiên Chúa dạy. Mong rằng loài người dùng trí khôn của mình đúng chỗ, giúp người giúp đời thay vì “thống trị” muôn loài. Thiên Chúa dạy loài người phải biết yêu thương. Không chém giết và tàn sát những sáng tạo của Thiên Chúa, đó là những loài vật thấp bé không đủ sức chống đỡ.