Ngày 20-4-1999, Eric Harris, 18 tuổi, và Dylan Klebold, 17 tuổi, xông vào trường trung học Columbine, tiểu bang Colorado, Hoa Kỳ, tay cầm bom và súng. Chúng giết 12 học sinh và một cô giáo, gây thương vong cho 23 người khác, rồi tự sát. Một trong các học sinh bị chúng giết tại thư viện là cô Cassie Bernall.
Khi Cassie vào lớp 9, mẹ cô là Misty linh cảm có điều gì bất ổn. “Tôi không hiểu rõ là gì, nhưng tôi biết rằng có cái gì đó không ổn. Tôi có cảm giác rằng tôi và chồng tôi không còn ‘bắt được làn sóng’ với cháu nữa”.
Ưu tư mãi, Misty bắt đầu tìm câu trả lời bằng cách thường xuyên kiểm tra phòng của Cassie, và một lần kia bà bàng hoàng phát hiện dấu vết rằng con gái bà yêu thích ma thuật, từng sử dụng ma túy và rượu. Đối diện với thực tế của đứa con gái vị thành niên, cha mẹ Cassie quyết định áp dụng một vài biện pháp dứt khoát.
Đầu tiên, họ chuyển Cassie đến một nhà trường mới: Trường Trung Học Columbine, ngoại ô Littleton, Colorado. Tiếp theo, họ canh chừng theo dõi bạn bè, thái độ, và thói quen học tập của con mình. Mặt khác, họ nói rõ: “Cassie, con phải bỏ các thứ ấy. Con phải nhận lấy trách nhiệm cho cuộc đời mình.”
Cassie bắt đầu đáp ứng một cách tích cực: bạn bè mới, thái độ mới. Một trong các bạn mới là Dave McPherson, một thanh niên thuộc West Bowles Community Church. Khi mới gặp Cassie, McPherson tự nhủ “Cô gái này không có niềm hy vọng. Niềm hy vọng mà mình đang có.” Vẻ mặt của cô thiếu niềm vui, lời nói của cô chỉ là nhát gừng: tất cả những thứ ấy cho thấy rằng Cassie hình như ‘đã đi quá xa.’
Thế nhưng vào một kỳ nghỉ cuối tuần, McPherson cũng kêu gọi Cassie cùng đi tĩnh tâm với nhóm bạn trẻ của mình, và cô đồng ý sau khi được cha mẹ vui vẻ cho phép. Những ngày tĩnh tâm này đã thay đổi cuộc đời của Cassie. Cha của cô là ông Bradly nói: “Khi cháu ra đi thì đó là một con bé buồn rầu, gục mặt, lặng thinh. Khi cháu trở về thì mắt sáng long lanh và cháu hứng khởi vì những gì đã xảy ra cho mình, hứng khởi đến độ kể mọi sự cho chúng tôi nghe. Cứ như là cháu ở trong một phòng tối, rồi ai đó bật đèn lên và cháu thấy được bao điều xinh đẹp chung quanh mình.” Mẹ cô nói: “Cháu nhìn vào mắt tôi và nói: Má à, con đã thay đổi. Hoàn toàn thay đổi rồi. Con biết là má không tin đâu, nhưng con sẽ chứng minh cho má thấy.”
‘Ánh đèn’ được bật lên năm Cassie 17 tuổi, đó là ánh sáng của Chúa Giêsu Kitô: trong kỳ tĩnh tâm ấy, cô đã tin rằng rằng Ngài là Đấng Cứu Độ cho chính cô. Chúa Giêsu đã thay đổi Cassie từ trong ra ngoài. Một loại thay đổi 180 độ như thánh Phaolô từng nói đến trong thư Rôma (12,2) khi ngài khuyên ‘hãy cải biến con người anh em bằng cách đổi mới tâm thần.’ Cassie dẹp bỏ mọi hình thức ma thuật. Thay vào đó, cô tham gia vào nhóm thiện nguyện phục vụ bữa ăn cho những những cô gái mại dâm và người nghiện ma túy. Cô Kayleen của Cassie còn nói rằng: “Cháu dự định cắt mái tóc chảy dài xuống giữa lưng để làm bộ tóc giả mà tặng những em rụng tóc vì hóa trị.”
Một đêm kia, Cassie nói với mẹ về niềm hy vọng mà mình mới tìm thấy. Cô bảo: “Mẹ à, nếu con chết đi thì cũng tốt thôi. Con sẽ ở một nơi tốt hơn, và mẹ biết con sẽ ở đâu.” Hai năm về trước, chính cô gái này sống ở một thời điểm nguy hiểm, có nguy cơ rơi vào tuyệt vọng. Chúa Giêsu đã thay đổi cô hoàn toàn. Cô sẵn sàng hy sinh mạng sống vì danh Chúa Kitô, cô sẵn sàng chết đi như một người con của Chúa.
Tối Chúa Nhật 18-4-1999, Cassie chia sẻ chứng từ của mình với các bạn trẻ. Cô nói: “Bạn không thể thực sự sống nếu thiếu vắng Chúa Kitô. Và bạn cũng không thể nào có được đời sống đích thực nếu thiếu vắng Ngài.” Cassie đã sẵn sàng. Sẵn sàng làm chứng bằng cuộc sống – và bằng cái chết, nếu cần.
Hai ngày sau, Cassie đang ngồi trong thư viện trường Trung Học Columbine, bỗng Eric Harris và Dylan Klebold xông vào, tay ôm bom tự chế và súng săn. Họ biết rõ Cassie, vì cô chưa bao giờ dấu diếm đức tin của mình.
Eric hỏi: “Mày có tin Chúa không?” Sau này, bạn của cô là Keven Koeniger kể lại rằng Cassie im lặng một lúc. Cậu nói: “Tôi nghĩ rằng cô biết rằng mình sắp bị giết.” Cuối cùng cô đáp: “Có, tôi tin Chúa.” Tiếng súng nổ lên chát chúa. Cassie gục ngã!
Bạn cho rằng câu hỏi “Bạn có sẵn sàng chết cho Chúa Giêsu không?” không phải là một câu hỏi cấp bách ư? Bạn hãy hỏi Cassie Bernall xem. Hãy hỏi cha mẹ cô ấy. Song thân cô nói: “Chúng tôi nhìn nhau và tự hỏi mình có trả lời được như thế không? Tôi thì hẳn đã xin cậu ta tha mạng cho mình. Còn cháu thì không!”
Em của Cassie Bernall là Chris đã tìm thấy bài thơ này trên bàn của chị. Đây là bài cuối cùng Cassie viết trước khi chết.
“Giờ đây tôi đã từ bỏ mọi sự.
Tôi đã tìm ra con đường chân chính
để thực sự biết được Chúa Kitô
và cảm nghiệm sức mạnh vô song nơi Ngài;
Một sức mạnh đã đem Ngài trở về với sự sống.
Và tôi khám phá được ý nghĩa
của việc chết đi và sống lại với Ngài.
Thế nên dù cho chuyện gì xảy ra,
tôi cũng vẫn sẽ là một người
sống trong thân xác mình sự sống mới
của những người từ cõi chết phục sinh.”
Xin gửi đến bạn một câu hỏi: Chúa Giêsu của bạn có chết đi vô ích không?
Tiffany Fate
*****************************************
Lạy Chúa,
Đứng trước cái chết, con cũng run sợ như ai
Vì con chưa thấy sẵn sàng để gặp Chúa.
Cả cuộc đời con, con đã lo toan rất nhiều,
Nhưng điều quan trọng nhất là chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ ấy
Thì con lại chưa làm gì cả.
Con thật dại khờ khi nghĩ rằng con sẽ có đủ thời gian,
Con sẽ làm được điều đó bất cứ lúc nào con muốn.
Nhưng sự thật là con chưa bao giờ tự làm chủ được sự sống của mình
Làm sao con lại dám cho mình cái quyền làm chủ được sự chết?
Ngày nào đó con đến trước mặt Chúa
Không biết Chúa có nhận ra con hay không,
Hay là Chúa bảo “đi cho khuất mắt Ta, hỡi phường gian ác”
Lạy Chúa là Chúa Tạo Vật,
Con xin Chúa sự khôn ngoan
Để sống trọn vẹn giây phút hiện tại
Trong ân nghĩa của Chúa
Để rồi ngày nào đó con đi gặp Chúa,
Sẽ không như hai người xa lạ
Nhưng là hai người rất thân quen.
Lúc đó, Chúa sẽ gọi con bằng tên rất trìu mến
Và giang đôi tay đón con vào lòng. Amen!