LẠY CHÚA!  TẠI SAO NGÀI IM LẶNG?

Thầy kính mến!

Hôm nay trong lòng con mang nhiều thổn thức, suy nghĩ miên man về những điều mà con đã nghe, con đã nhìn thấy trong thời gian qua để cảm nhận về nhân tình thế thái.  Để suy nghĩ lại về chính con trong thời gian qua.  Và để con có thể ngắm Thầy một cách cận cảnh trong tình yêu quan phòng của Thầy.

Thầy biết không?  Chúng con ngày hôm nay được thừa hưởng những thành quả của công nghệ kỹ thuật hiện đại, những thứ đó giúp ích cho đời sống của chúng con rất nhiều.  Cần thông tin gì chúng con chỉ cần lướt web là mọi thứ tài liệu; mọi thông tin sẽ hiện ra trước mắt chúng con ngay lập tức.

Nhưng Thầy ơi!

Có một câu hỏi con lướt web hoài mà con vẫn chưa có câu trả lời.  Con viết lá thư này cho Thầy để tìm câu trả lời của Thầy.  Và tận đáy lòng con sẽ thinh lặng để nghe tiếng Thầy.  Trước  những công nghệ hiện đại của ngày hôm nay con vẫn đang thấy khát một thứ:  Đó là tình yêu.  Tại sao vậy?  Khi tình yêu không hiện diện thì thù hận; chết chóc; đau khổ; và bóng tối của sự dữ sẽ bao phủ – sẽ lây lan ngay lập tức đúng không Thầy? Vài bữa trước con có nghe, và con cũng đọc một số câu chuyện về vấn nạn sống thử của các bạn trẻ ngày nay.  Hậu quả của việc đó là việc các thai nhi bị phá hủy sống, trong khi các em chưa thể tự bênh vực hoặc kêu cứu.  Có rất nhiều lý do họ đưa ra để giải thích, nhưng con vẫn chưa có thể đồng tình cho bất kỳ một lý do nào.  Vì dù sao đó cũng là mạng sống của con người – dù sao đó cũng là con cái của Thiên Chúa.  Mỗi lần nghe ai đó nói về chuyện này con thật sự rất shock!  Con cầu nguyện với Thầy để mong tìm được câu trả lời.  Nhưng: “ Lạy Chúa! Tại sao? Ngài im lặng?”  Tại sao, trong khi bao nhiêu tiếng gào thét của các thai nhi đang rên xiết mà Thầy vẫn gục đầu trên thập giá và lặng thinh?  Sao Thầy để cho sự dữ lan tràn vào thế giới của chúng con hả Thầy?

Con xin lặng thinh để tìm câu trả lời của Thầy…

Trong thinh lặng con nhớ tới một câu chuyện con đã từng đọc ở đâu đó:

Có một người nọ rất ngoan đạo, có lòng nhân từ nhưng cũng thích than phiền gắt gỏng.  Một hôm khi đang đi dạo mát ngoài công viên, trước mắt anh ta là từng đoàn người ăn xin lũ lượt bu quanh; bên gốc cây nọ là một em bé gầy gòm ốm yếu thảm thương khóc lóc; đứng cạnh bờ hồ là một ông lão mù đang quờ quạng từng bước; đối diện với công viên đó là một bệnh viện, tiếng xe cứu thương lên inh ỏi, vội vã đưa vào khu cấp cứu những bệnh nhân gặp tai nạn nguy hiểm đến tính mạng.  Từng mảnh đời đau khổ hiện lên nguyên vẹn trong thân phận làm người.  Anh ta tức giận về nhà, cầu nguyện trách móc Thiên Chúa: “Tại sao Chúa nhân từ dường ấy mà lại để cho những đau khổ đó tràn ngập vào thế giới nhiều như vậy?  Chẳng lẽ Ngài không có tai, không có mắt? Chẳng nhẽ Ngài không thể làm gì để giúp họ hay sao?”. Tiếng Chúa từ sâu thẳm vọng lại: “Có chứ! Ta đã tạo dựng lên con!”.

Vậy đó Thầy ơi!  Thiên Chúa đã tạo dựng lên chúng con để chúng con góp tay với Ngài xoa dịu những đau khổ của mọi người anh em và sẵn lòng khoan dung rộng lượng, tha thứ những kẻ yếu hèn tội lỗi.  Con cứ mở miệng trách móc Thầy tại sao im lặng, trong khi con cũng lặng im bất động.  Con đã quá vô lý.  Con cũng không biết con sẽ phải trả lời thế nào nếu Thầy hỏi con: “Này con yêu dấu!  Tại sao con im lặng?”

Gửi Thầy Giê-su yêu mến!

Stone

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *