Có một gia đình nghèo, thất nghiệp. May thay lại có một chủ xưởng cưa chịu nhận cả gia đình vào làm. Ông lo cho cơm ăn, áo mặc, chỗ ở, và có việc làm mỗi ngày. Mọi chuyện tốt đẹp.
Nhưng ít sau, đến giờ đi làm thì:
– Người thì nói: trời hôm nay nắng quá, khi nào trời mát rồi tính.
– Kẻ thì lên tiếng: khúc cây còn tươi, nên dai, khó cưa.
– Người thì nói: lưỡi cưa không sắc, khi nào có lưỡi tốt thì làm.
– Người khác kêu ca: loại gỗ này già tuổi, gỗ cứng chắc làm sao mà cưa.
– Một người lớn tiếng: khúc gỗ hôm nay cong quá, làm sao bây giờ.
– Người thì than rằng hôm nay mình chán nản, mệt mỏi quá.
Và thế là cả gia đình nghỉ việc.
********************************************
Dân Israel trong thời nô lệ ở Ai cập rất là khổ cực, bất hạnh. Bị hành hạ, ngược đãi và đối xử bất công. Họ phải làm những việc nặng nhọc, dù thời tiết có mưa bão hay nắng cháy, dù người khoẻ hay yếu đều phải làm việc. Ăn uống thì chỉ được ăn cho khỏi chết mà thôi. Học hành, giải trí… quần áo, nhà cửa, thuốc men ư? Bị đối xử như là súc vật thì làm gì có những thứ tốt và làm gì có quyền đòi hỏi quyền lợi.
Thế rồi, họ được Đức Chúa thương cứu họ cho khỏi cái nhục nhằn của đói khổ và công việc. Họ thoát được cảnh bất công giữa chủ và nô lệ. Họ được Moses dẫn qua sa mạc đến vùng đất hứa, vùng đất đầy sữa và mật ong, vùng đất hứa hẹn cho cả dòng dõi họ và con cháu.
Thế nhưng, họ đâu có nhớ. Họ kêu ca than phiền và đưa ra mọi thứ yêu sách. Tại sao chúng tôi phải như vậy. Nào là trời nắng, khó chịu, bực bội quá. Rồi đến ăn bánh manna nhạt nhẽo không bổ béo gì. Nào là muốn nước trong, nước sạch nước mát, rồi đến đòi ăn thịt chim. Chưa hết, họ còn chê trách Thiên Chúa, bỏ rơi Ngài để thờ thần khác, thờ bò vàng.
Trình thuật của Luca cho biết đến cái thế hệ khó hiểu là: “thổi sáo vui mừng thì không nhảy múa. Hát bài đưa đám thì không khóc than” (Lc 7, 31). Chúa Giêsu còn dẫn chứng: Gioan tẩy giả sống đơn sơ nghiệm nhặt; sống chay tịnh, không ăn bánh, chỉ ăn châu chấu và mật ong, không uống rượu chỉ uống nước lã. Thì họ cho là đồ ngốc đồ khùng, người bị quỷ ám. Còn Con Người đến cũng ăn, cũng uống như ai thì lại kêu là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi.
Đúng là con người, lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.
Chúa Giêsu nói đến thế hệ này, để giúp cho ta thấy con người có một lịch sử không tốt lành, ít là thời gian dân Israen thoát khỏi ách nô lệ Ai cập trên con đường qua sa mạc về đất hứa, dưới hướng dẫn của Moise. Và cũng là lời cảnh báo cho những người nghe Ngài phải đặt lại vấn đề về sự cứng lòng không nhìn nhận, không chịu nghe Ngài hướng dẫn để có thể đi qua sa mạc đời mình mà về được đất hứa thật là Nước Trời.
Vậy nguyên nhân bởi đâu? Bởi con người bị mắc một thứ bệnh khó trị, bệnh di truyền. Ấy là bệnh Quên.
Những người trong câu truyện trên, họ đã đưa ra đủ lý do để nghỉ việc. Họ quên hẳn thân phận của mình rằng, nếu không được ông chủ giúp đỡ thì còn bi đát khốn khổ hơn. Nhờ ông chủ mà gia đình họ nhìn thấy mặt trời, nhìn thấy tương lai tươi sáng và nhiều hy vọng. Đáng lẽ họ hăng say, nhiệt tình và chịu khó làm việc để đền ơn đáp nghĩa, thì họ lại đòi hỏi, ra điều kiện với ông chủ, rồi nghỉ việc.
Những người Israel, đã được Đức Chúa cứu giúp, thoát khỏi ách thống trị áp bức của Ai cập. Họ được trả tự do, được phục hồi nhân phẩm. Giờ đây, mỗi người có quyền xây dựng cuộc đời mới tốt hơn trong tin yêu và hy vọng.
Đáng lẽ họ phải hết lòng biết ơn và một mực trung thành với hướng dẫn của Đức Chúa qua Moises trên con đường trở về với vùng đất phì nhiêu, vùng đất của hạnh phúc mà Người đã hứa. Thế nhưng họ lại quên. Quên đi thân phận hẩm hiu bọt bèo của mình. Hành trình ở sa mạc cho biết rõ con người thật mau quên của họ. Họ dần quên Đức Chúa. Họ bắt đầu càm ràm về thời tiết nắng cháy, về ăn không ngon, uống không ngọt, ngủ không yên. Họ nghĩ mình là người phải được phục vụ mọi thứ tốt lành. Họ chê trách Moses, oán hờn Đức Chúa. Rồi bỏ Người mà theo các thần khác, đúc bò vàng để thờ.
Những người đương thời với Chúa Giêsu cũng vậy, đáng lẽ họ phải vui mừng phấn khởi hân hoan vì điều họ hy vọng về Đấng Cứu Thế đến, giờ đã thành hiện thực. Đáng lẽ họ phải lắng nghe, chiêm ngắm và cộng tác, phải vui mừng và vỗ tay, kính trọng và biết ơn, tôn kính và thờ phượng. Thế nhưng họ lại thờ ơ dửng dưng, hiểu lầm coi thường, chê bai trách móc, hãm hại chống đối, vu khống giết chết. Cái nghịch lý là chính họ muốn Đấng Tốt lành đến, nhưng khi Ngài đến thì họ lại không chấp nhận, và muốn trở về với truyền thống tổ tiên.
Quên quả thật rất tai hại. Quên sẽ đánh mất chính mình, đánh mất Thiên Chúa và là cửa đưa tới đau khổ.
Nhìn vào Ađam và Eva, nhìn vào nhân loại xưa cũng như nay, đời cũng như đạo, biết bao thứ trục trặc xảy ra cũng bởi vì quên.
Quên làm cho ta thành kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Quên làm cho ta thành người bất hiếu bất trung.
Quên làm cho ta thành loại bạc nghĩa bất lương.
Quên làm cho ta thành kiêu căng tự phụ.
Quên làm cho ta thành căng thẳng khó tính.
Quên làm cho ta thành lo âu bất ổn.
Quên làm cho ta thành đau khổ bất hạnh.
Quên làm cho ta xao xuyến lao đao.
Quên làm cho ta xa rời ân sủng Chúa, cắt đứt liên lạc với Ngài. Và ta sẽ bị cô lập khỏi ân sủng Chúa. Dù ân sủng Ngài nhiều như mưa, như nắng, như không khí.
Xin Chúa cho ta biết khiêm nhường nhìn nhận sự thật về mình và về Thiên Chúa để bày tỏ lòng thành kính tri ân về mọi ân lộc Chúa đã ban cho ta.
Thanh Thanh