BỮA ĂN TỐI VỚI MẸ GIÀ

Sau 17 năm chung sống, vợ tôi bỗng muốn tôi đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và xem phim.  Cô ta nói: “Em yêu anh, nhưng em biết người phụ nữ khác cũng rất yêu thương anh và rất muốn có những khoảng thời gian ở bên anh”

Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến đó chính là MẸ TÔI, hiện đang sống cô đơn từ 20 năm qua, thế mà tôi vì bận công tác và chuyện gia đình nên thỉnh thoảng mới ghé thăm bà.

Đêm đó, tôi gọi điện để mời bà đi ăn và xem phim

“Có chuyện gì không con?  Gia đình con ổn cả chứ?”  Bà lo lắng hỏi.  Mẹ tôi thuộc loại người phụ nữ hay lo lắng, cho rằng một cú điện thoại muộn hay một lời mời bất ngờ luôn là dấu hiệu báo trước của những chuyện không lành.

“Con nghĩ rằng con sẽ rất vui được ở bên mẹ một lúc – tôi trả lời – Chỉ hai mẹ con mình thôi”

zzMẹ tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Mẹ cũng rất thích điều đó”

Chiều Thứ sáu sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi.  Khi đến nơi, tôi nhận thấy mẹ tôi có vẻ bồn chồn náo nức về chuyện mẹ con tôi cùng ăn tối chung với nhau.  Bà đứng đợi tôi ở cửa, tóc uốn xoăn và mặc chiếc áo mà bà đã mặc trong lần sinh nhật vừa qua, miệng cười rạng rỡ: “Mẹ khoe với các bà bạn rằng mẹ sẽ đi ăn tối với con trai của mẹ và họ rất xúc động về điều này.”

Khi đến nhà hàng, mẹ tôi khoác tay tôi hãnh diện bước vào như thể bà là Đệ nhất Phu nhân.  Sau khi an vị, tôi đọc menu chọn món vì mắt mẹ tôi chỉ đọc được chữ to mà thôi.  Tôi bất chợt ngước lên và bắt gặp mẹ tôi đang nhìn tôi âu yếm.  Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi bà.  “Khi con còn bé, chính mẹ phải đọc menu chọn món”.

Tôi trả lởi : “Bây giờ đến lúc mẹ nghỉ ngơi để con đáp lễ cho mẹ chứ”

Trong suốt bữa ăn, mẹ con tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những kỷ niệm xa xưa từ thời nảo thời nao.  Thế nhưng mẹ tôi rất thích và ngồi nói suốt đến nỗi chúng tôi trễ mất buổi chiếu phim.

Khi về đến nhà, mẹ tôi nói: ” Mẹ sẽ đi ra ngoài với con lần nữa, nhưng lần này phải để mẹ mời”.  Tôi gật đầu đồng ý

“Bữa ăn tối của anh với mẹ thế nào ?”  Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà

“Tuyệt vời!  Hơn cả mức anh tưởng”

Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời vì bệnh tim.  Chuyện đó xảy ra bất ngờ đến nỗi tôi chẳng có cơ hội để làm điều gì đó cho mẹ tôi.

Một thời gian sau, tôi nhận được một lá thư, trong đó có bản sao hóa đơn của nhà hàng, nơi mà mẹ con tôi đã ăn bữa tối cuối cùng với nhau, kèm theo vài dòng chữ:

“Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này.  Mẹ không chắc mẹ có thể đi ăn với con hay không.  Nhưng không sao, mẹ đã trả tiền cho hai phần ăn – một phần cho con và một phần cho vợ con.  Con không thể nào hình dung được bữa ăn tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ đâu.  Mẹ yêu con, con trai của mẹ!”

From Internet

****************************

Lạy Cha là Chúa Tể muôn loài, là Đấng tạo dựng nên mọi sự, là Cha, là Mẹ của mỗi tạo vật chúng con.  Con không hình dung được Cha sẽ phản ứng ra sao nếu con muốn mời Cha một bữa ăn tối với con.  Một bữa tối chỉ có riêng con với Cha!  Con sẽ bỏ lại thế giới ồn ào sau lưng, không phone, không chat, không text, không online, không tivi, không bàn về tin tức thời sự nóng bỏng, không nói chuyện về công ăn việc làm, không xin xỏ….  Chỉ có hai người mình thôi để nói chuyện… trên trời dưới đất, rồi chúng ta sẽ  ôn lại những kỷ niệm của thời đã qua.  Con không biết Cha sẽ có bắt đầu bằng điệp khúc muôn thưở của các bà mẹ: “Ngày con còn bé…, “con nhớ không, ngày con còn bé xíu…”, “ngày con còn bé thơ… Cha đã vui biết bao lúc con khoác chiếc áo choàng trắng tinh trong ngày lễ rửa tội…”. 

Cha ơi, khi lớn lên, không có nghĩa là con xa dần vòng tay của Cha.  Xin cho con biết sắp xếp để có thời giờ với Cha, để mời Cha một bữa cơm tối rất riêng tư, để đi dạo dưới ánh trăng với Cha vài phút, để uống một tách trà nóng, một ly cam vắt với cha…  Cha có nhận lời mời của con không?  Con nghĩ là Cha sẽ vui và ngạc nhiên lắm khi con ngỏ lời mời Cha.   Đợi con Cha nhé, để con thu xếp.  Mong là không quá muộn màng.   Con yêu Cha! 

LTCT

 

ĐƯỜNG HY VỌNG

Bài Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay thật đẹp.  Đẹp vì lời văn óng ả.  Đẹp vì tình tiết ly kỳ.  Đẹp vì tình nghĩa đậm đà. Đẹp vì những tư tưởng thần học thâm sâu. Nhưng đẹp nhất là vì bài Tin Mừng chất chứa một niềm hy vọng trong sáng, xua tan mọi bóng tối thất vọng não nề.

Hai môn đệ rời Giêrusalem trở về làng cũ. Giêrusalem là trung tâm tôn giáo. Rời Giêrusalem là dấu hiệu của sa sút niềm tin. Giêrusalem là trung tâm hoạt động. Rời Giêrusalem là dấu hiệu của chán nản buông xuôi. Trước kia hai ông đã bỏ nhà cửa, gia đình để đi theo Chúa Giêsu.  Nay hai ông trở về như kẻ thua cuộc. Ngày ra đi ôm ấp giấc mộng thành đạt. Ngày trở về ôm nặng một mối sầu. Sầu vì đã mất người Thầy yêu quí.  Sầu vì giấc mộng không thành.  Hai linh hồn sầu não, thất vọng lê bước trong ánh nắng chiều.

Nhưng giữa lúc buồn tủi, thất vọng ấy, Chúa Giêsu đã xuất hiện. Lập tức ánh sáng rực lên giữa màn đêm đen.  Niềm vui rộn rã xóa tan u sầu. Ngọn lửa bừng lên sưởi ấm những trái tim lạnh giá. Vì Chúa Giêsu đã đem đến cả một trời hy vọng.

Đọc trong bài Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, ta thấy Chúa Giêsu đã nhen nhúm niềm hy vọng trong tâm hồn các môn đệ Emmau bằng ba loại ánh sáng.

1) Ánh sáng đức tin thắp lên niềm hy vọng

Hai môn đệ đã chứng kiến cuộc sống và cái chết của Chúa Giêsu từ đầu cho đến cuối. Các ông đã thấy biết bao nhiêu phép lạ Người làm. Các ông đã nghe biết bao lời hay ý đẹp từ miệng Người phán ra.  Các ông đã công nhận Người là một “Ngôn sứ đầy uy thế xét về việc làm cũng như lời nói”.  Các ông đã hy vọng Người là Đấng giải thoát Israel. Nhưng cuộc thương khó và cái chết của Đức Giêsu khiến các ông chán nản và thất vọng.  Đến nỗi khi các phụ nữ ra mộ, gặp thiên thần báo tin Chúa đã phục sinh, các bà về kể lại, các ông vẫn không tin.

Bấy giờ Chúa Giêsu bảo các ông “Lòng trí các anh sao mà chậm tin lời các ngôn sứ vậy”.  Chúa Giêsu kêu gọi đức tin trở về. Chúa Giêsu khơi dậy đức tin đã lụi tàn bằng cặp mắt phàm trần và các ông không hiểu gì. Khi có đức tin, các ông sẽ hiểu tất cả. Đức tin là nguồn ánh sáng giúp ta nhìn ra ý nghĩa của các biến cố trong cuộc đời. Đức tin là đốm lửa thắp lên niềm hy vọng giữa đêm đen tuyệt vọng.

2) Ánh sáng lời Chúa gieo mầm hy vọng

Hai môn đệ đã đọc Kinh Thánh. Các ông thuộc vanh vách sách lề luật Môsê, các Ngôn sứ và Thánh vịnh. Thế nhưng các ông vẫn thất vọng. Vì các ông đọc Kinh Thánh mà không hiểu Kinh Thánh.  Các ông học Kinh Thánh như học một bài thuộc lòng.  Các ông đọc Kinh Thánh như đọc một bản văn cổ, chỉ có những dòng chữ vô hồn.

Chúa Giêsu phải giải thích Kinh Thánh cho các ông. Bắt đầu từ sách Lề Luật, rồi lời các Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh.  Khi nghe Chúa nói, tim các ông rộn ràng niềm vui, trí các ông bừng sáng như thể một ngọn lửa nhen nhúm trong lòng. Chúa Giêsu đã dạy các ông một cách đọc Kinh Thánh mới mẻ. Phải đọc giữa những hàng chữ để thấy rõ những ý nghĩa nhiệm mầu.  Phải tìm sau những hàng chữ để thấy được ý định kỳ diệu của Thiên Chúa. Phải đọc Kinh Thánh dưới sự hiện diện của Thiên Chúa. Phải thấy bóng dáng Thiên Chúa thấp thoáng trong những trang sách. Và phải đọc Kinh Thánh với một trái tim yêu mến tha thiết.

Khi trái tim mở rộng đón nhận, Lời Chúa sẽ gieo vào hồn ta những mầm mống hy vọng. Và cuộc đời sẽ thấy lại ý nghĩa, tìm được niềm vui.

3) Ánh sáng Thánh Thể nuôi dưỡng niềm hy vọng

Niềm hy vọng trở thành hiện thực khi Chúa Giêsu bẻ bánh. Chính qua cử chỉ bẻ bánh mà các môn đệ nhận ra Chúa Giêsu Phục Sinh. Niềm hy vọng không còn là hy vọng nữa, nhưng đã trở thành hiện thực. Không còn những bán tin bán nghi. Không còn những hoang lo lắng. Không còn những thấp thỏm lo âu. Vì các ông đã gặp được chính niềm hy vọng.

zzCuộc gặp gỡ chỉ thoáng qua, nhưng các ông đã mãn nguyện. Chúa Giêsu bẻ bánh là nhắc lại cử chỉ khi lập phép Thánh Thể.  Nhờ phép Thánh Thể toàn bộ con người các ông đổi mới. Dường như một linh hồn mới vừa nhập vào những xác thân mệt mỏi rã rời. Dường như dòng máu đã trở nên đỏ thắm. Dường như những tế bào đã trở nên tươi trẻ. Dường như trái tim đã trở nên rộn rã nhịp yêu đời. Lập tức các ông trở lại Giêrusalem. Đường đi khi trời còn sáng mà thấy xa xôi ngại ngùng. Đường đi về lúc trời đã tối đen mà sao thấy tươi vui gần gũi. Lúc đi có Chúa ở bên mà vì con mắt đức tin mù tối nên vẫn thấy buồn sầu. Lúc về tuy vắng bóng Chúa nhưng vẫn an tâm vì con mắt đức tin đã mở ra, vì vẫn biết có Chúa ở bên. Thánh Thể Chúa chính là lương thực nuôi dưỡng niềm hy vọng.

Nhờ có Thánh Thể, đường xa trở nên gần. Nhờ có Thánh Thể, đường buồn trở nên vui. Vì nhờ có Thánh Thể, ta luôn được ở bên Chúa.

Đời sống ta không thiếu những giờ phút khó khăn. Cuộc đời đầy thử thách nhiều lúc đẩy ta vào hố thẳm tuyệt vọng. Ta hãy học bài học Chúa dạy các môn đệ trên đường Emmau: “Hãy biết nhìn các biến cố trong cuộc đời bằng con mắt đức tin”. Dưới ánh sáng đức tin, đau khổ sẽ xuất hiện với một ý nghĩa tốt đẹp cho cuộc đời. Ánh sáng đức tin sẽ thắp sáng niềm hy vọng. Hãy biết nghe, đọc và suy gẫm Lời Chúa. Đừng đọc Kinh Thánh như đọc tiểu thuyết. Đừng học hỏi Kinh Thánh như học một lý thuyết. Hãy đọc với tình yêu. Hãy tìm bóng dáng Chúa xuyên qua các hàng chữ. Hãy mở rộng tâm hồn đón nhận Lời Chúa.  Lời Chúa sẽ như một hạt giống gieo vào lòng ta mầm hy vọng xanh tươi. Và sau cùng hãy đến với Chúa Giêsu trong bí tích Thánh Thể.

Hãy kết hiệp với Chúa Giêsu trong Thánh Thể. Thánh Thể sẽ là lương thực nuôi dưỡng niềm hy vọng của ta.

Đường đời của ta cũng như quãng đường từ Giêrusalem đi Emmau. Khi ta không có niềm hy vọng thì con đường ta đi thật dài, thật xa, thật buồn, thật tối dù ta đi giữa ban ngày. Nhưng khi ta có niềm hy vọng, con đường sẽ trở nên gần gũi, vui tươi, và sáng sủa dù ta đi trong bóng đêm.

Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh là niềm hy vọng của con. Xin cho đường đời con đi trở thành đường hy vọng, vì luôn có Chúa ở bên con. Amen

TGM. Ngô Quang Kiệt
(BĐ1: Cv 2, 14. 22-28   – BĐ2: 1 Pr 1, 17-21 – PÂ: Lc 24, 13-35)

CÁCH TỎ TÌNH CỦA NGƯỜI DÂN TỘC

Nói đến người dân tộc thì mọi người đều liên tưởng đến những gì đơn sơ nhất, giản dị nhất. Từ chuyện  ăn mặc đến cách sống.  Và người ta cũng nghĩ rằng người dân tộc có một lối suy nghĩ rất ngây thơ, với người dân tộc thì gần như mọi chuyện thật nhẹ nhàng.

Con nói đến vấn đề này không phải là vô cớ.  Thời gian gần đây, con có dịp được đến với những người dân tộc.  Con đã đến  Gia Lai, con đã được dịp cùng một linh mục vào dự Thánh lễ trong một làng của người dân tộc.  Vào đến nơi mới thấy nơi Chúa ngự là một Thánh Đường cực kỳ đơn sơ, đơn sơ  như tấm lòng của người dân tộc.  Thánh Đường chỉ được dựng một cách rất giản dị, vì những người con của Chúa đa phần là những người dân tộc còn nghèo về vật chất.  Họ chỉ biết dâng Chúa tấm lòng phó thác, chứ họ không có gì để dâng Chúa.

Thấy mà thương làm sao, tuy Thánh Đường đơn sơ nhỏ bé nhưng tấm lòng của giáo dân nơi đây rất nhiệt tâm.  Để đến mà cầu nguyện và tham dự Thánh Lễ thì họ phải mất nhiều thời gian.  Người thì một giờ, người thì vài giờ, cũng có người mất cả buổi mới tới nơi…..  Nhưng khi họ bắt đầu vào lễ thì con thấy tâm hồn của họ, không còn chút gì vướng bận, lo ra.  Ở đây con tuyệt đối không thấy có một tiếng chuông điện thoại nào vang lên trong giờ lễ.  Có lẽ họ không có đủ phương tiện như người Kinh, nhưng chính vì thế mà Thánh Lễ được nghiêm trang hơn và họ đặt hết tâm hồn mình vào trong Chúa.

Lần đầu tiên con được nghe, được thấy.  Họ đọc kinh như hát, và khi họ hát Thánh ca còn tuyệt vời hơn.

zzChúng ta, ở những nơi phát triển thì bao nhiêu là dụng cụ phục vụ chúng ta một cách chu đáo.  Nhưng con nghĩ, nếu một lần quý vị nghe tiếng nhạc cụ của những người dân tộc khi được họ sử dụng trong Thánh Lễ thì quý vị sẽ thấy tuyệt vời như thế nào.  Những âm thanh làm cho con có cảm giác bay bổng và thấy gần gũi với Chúa nhiều hơn.

Tuyệt vời lắm, nếu quý vị đọc xong bài của con mà muốn tận mắt chứng kiến thì con xin mời quý vị một lần đền dự Thánh Lễ của người dân tộc.  Cụ thể hơn, con mời đến với Giáo Xứ Lệ Chí, gặp vị Linh mục chánh xứ, rồi vị linh mục nơi đó sẽ đưa qúy vị tới nơi để cùng tham dự Thánh Lễ trong làng.

Con lại được dịp thấy vinh quang của Chúa qua những người bị bệnh phong.  Được tới viếng thăm một ít người bệnh phong và thấy những con người sống trong hoàn cảnh bệnh tật và nhiều khó khăn trong cuộc sống.  Nhưng khi giao tiếp với người lạ, họ không hề ta thán về hoàn cảnh thực tại của mình. Con đã tận mắt chứng kiến một gia đình có hai ông bà cụ đều bị bệnh phong, họ vừa lớn tuổi vừa bệnh tật.  Ngoài bệnh phong thì ông còn những bệnh tật khác.  Họ là những người dân tộc.  Con gặp ông cụ ở nhà một mình vì bà cụ phải đi giữ bò.  Gặp con, ông đã cười rất tươi.  Nhìn ông, con không nhận ra vẻ gì là không hài lòng về cuộc sống.  Và con cũng không thấy ánh mắt lo lắng nơi ông, đáp lại tiếng chào của con là một nụ cười thật tươi.  Con cạn nghĩ  nếu không có Chúa trong lòng thì chắc chắn người đối diện sẽ không nhìn ra nét đẹp thánh thiện trong nụ cười đó.

Ở nơi đây, con thấy mình dường như tìm được một bài học về sống đạo hay, một cách cầu nguyện tuyệt vời, một cách sống biết phó thác nơi Thiên Chúa là Cha nhân loại.

Giờ thì con xin được chia sẻ với quý vị vì sao con cảm thấy mình là một người có chút gì đó giống người dân tộc khi trò chuyện và cầu nguyện cùng với Chúa và Mẹ của con.

Vì là bổn đạo mới vài tháng tuổi, nên con không có được những lời cầu nguyện căn bản, những công thức có sẵn hay lời nguyện hoa bướm.  Có lẽ vì thân phận thấp bé của mình, nên con đã được Chúa thương mà ban Thánh Thần xuống để dạy con biết nói lên những tiếng nói mà lòng con muốn tâm tình, và cầu xin Chúa qua những buổi con đi tìm hiểu và học hỏi về Kinh Thánh.

Con bị đau tim, mỗi lần tim con nhói đau, Chúa đã dạy con biết dâng trái tim con bằng cách cầu nguyện như sau: “Nhân danh Chúa Yêsu, con biết rằng mỗi nhịp đập trái tim con là một lời ngợi khen và chúc tụng Chúa.  Con xin Chúa gìn giữ trái tim con để con được ca tụng tôn vinh Chúa đến muôn đời.  Amen!”  Mỗi lần con cầu nguyện với một tâm tình con thơ như thế thì Chúa của con đều sờ chạm vào trái tim con mà con cảm thấy hết đau.

Chúa còn dạy con biết dâng những lễ vật khi hàng ngày đi dự Tiệc Thánh của Chúa.  Mỗi khi con đi lễ, con thường xuyên trò chuyện với Thiên Chúa của con như sau:  “Nhân danh Chúa Yêsu, con cám ơn Cha đã cho con được dự bữa Tiệc Thánh hôm nay.  Quà tặng hôm nay con dâng lên Cha là tấm bánh cuộc đời con, tấm bánh cuộc đời của những anh chị em thân thương của con, những bệnh tật và giới hạn của những người con yêu của Cha mà Cha đã mang đến cho con, kết hợp với Thánh Tâm Chúa Yêsu là Của Hiến Tế đẹp lòng Cha nhất.  Con xin Cha đón nhận để chúng con được giải thoát, chúc phúc và chữa lành một cách trọn vẹn hơn. Con cám ơn Cha.  Amen!”

Con đã dâng tất cả những gì con được và mất hàng ngày cho Chúa khi dự Tiệc Thánh, và cho tới hôm nay biết bao điều kỳ diệu, mà Chúa đã làm cho con.  Con luôn được bình an vì cuộc đời con có Chúa là gia nghiệp.  Người con trai của bạn gái con đã được chữa khỏi căn bệnh trầm cảm.  Còn rất nhiều nữa mà những anh chị em đó đã cùng con hiệp lời cầu nguyện với Chúa.

Những khi con đi sinh hoạt trong nhóm, mỗi lần con nhìn lên hình ảnh Chúa với thân thể đầy thương tích trên Thập Giá.  Con thấy đau lòng lắm và cố gắng quyết tâm không để Chúa phải chịu thêm đau đớn vì tội lỗi của con.  Con cũng đơn sơ cầu nguyện cho những ai đau yếu bệnh tật mà không nhận ra ơn cứu độ và chữa lành của Chúa, bằng cách cầu nguyện như sau và Chúa đã nhận lời chúng con: “Nhân danh Chúa Yêsu Phục Sinh đầy quyền năng, bởi những vết thương trên Mình Máu Chúa trên Thập Giá mà bệnh tật của những anh chị em thân thương của con đã được Chúa chữa lành, vì Chúa là vị Đại Thiên Y của chúng con.  Amen! “

Lời cầu nguyện này đã chữa lành cho chính con khỏi hẳn một căn bệnh nguy hiểm và cho cả người thân của con.

Cũng nhân đây, con rất khao khát những vị nào không phải là những người thuộc về Công giáo, thì quý vị cứ vô tư mà trò chuyện, tâm tình với Chúa đi.  Quý vị đừng nghĩ rằng, khi nào mình thuộc được nhiều kinh của Công giáo thì Chúa mới nhậm lời.  Các vị cứ dâng hết những gì các vị nghĩ trong lòng. Không cần theo bất cứ một khuôn khổ nào cả.  Thiên Chúa là một Đấng vô cùng nhân hậu và cực kỳ đáng yêu (theo suy nghĩ của con).  Chúa và Mẹ Maria luôn luôn dang tay chờ đón tất cả nhân loại để cưu mang và ban ơn cứu độ.

Con xin chân thành cám ơn quý vị đã dành thời gian quý báu để đọc bài chia sẻ của con – Một đứa con có tâm tình của dân tộc thật sự, vì con còn rất ngây ngô trong việc làm đẹp lòng Chúa.  Con rất mong được nhiều dịp học hỏi thêm để được trưởng thành.  Con xin chúc quý vị thật tràn đầy ơn Thánh Thần Chúa và xin Chúa luôn đồng hành, và chúc phúc cho quý vị.

Túc Lynh
Gia Lai, ngày 27/3/2011