TÌNH MẸ

zz“Cánh cửa không bao giờ khóa”, đó là tựa đề của câu chuyện có thật mà văn sĩ Robert Stain đã kể lại.

Câu chuyện xảy ra tại nước Scotland về Cristout một cô gái quê trẻ. Cô ta cảm thấy chán chường trong cuộc sống gia đình nề nếp.  Cô đến thưa với cha mẹ:

– Con không muốn tin ông trời của cha mẹ.  Con quyết định ra đi khỏi nhà.

Thế là cô bỏ nhà ra đi.  Tuy nhiên, chẳng bao lâu cô bị người ta chê cười và ruồng bỏ vì không tìm được việc làm, cô đã phải làm nghề đứng lề đường bán thân nuôi miệng.  Thời gian trôi qua, cha cô đã qua đời trong sự buồn chán và xấu hổ vì đứa con gái hư đốn của mình.  Mẹ cô ngày một già nua.  Còn cô thì mỗi ngày một sa đọa trong lối sống hư đốn của mình.

Sau đó bà mẹ cũng bặt tin con.  Rồi tin đồn về cuộc sống xấu xa của con gái.  Bà đã đi tìm con khắp thành phố.  Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu:

– Làm ơn cho tôi treo tấm hình này.

Ðó là tấm hình của bà đang mỉm cười kèm theo dòng chữ: “Mẹ vẫn mãi yêu con.  Mẹ mãi chờ con. Về nhà với mẹ đi con, con gái của mẹ”.

Vài tháng sau đó, một ngày nọ cô gái đến chỗ một toán cứu trợ nhận bữa ăn tối.  Cô chẳng màng chi đến những lời khuyên răn của những người hữu trách.  Lơ đễnh nhìn tờ thông báo cô chợt nhận ra tấm hình của mẹ cô với hàng chữ đầy thương mến như nài van cô hãy trở về với bà, cô vội đứng lên xem rõ bức ảnh và cô bật khóc.

Khi trời đã nhá nhem tối, cô quyết định trở về nhà nơi cô đã ra đi từ lâu.  Về tới nhà thì trời cũng vừa hửng sáng.  Cô sợ hãi khép mình bên cánh cửa và băn khoăn không biết phải nói lời nào với mẹ. Nhưng rồi cô quyết định khẽ gõ cửa, cô nhận ra cánh cửa chỉ khép lại chứ chưa khóa.  Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà.  Lo lắng, cô chạy vội tới giường ngủ của mẹ và thấy bà vẫn đang ngủ yên.  Cô đánh thức mẹ và thưa:

– Mẹ ơi, con đã về.

Bà vùng chỗi dậy như không tin ở mắt mình.  Nước mắt lăn dài trên gò má đã hom hem của bà, bà vội ôm chầm lấy cô con gái như sợ cô sẽ vuột mất.  Cô gái cố bình tĩnh nói với mẹ:

– Mẹ ơi, con lo quá, cánh cửa không khóa, nên con tưởng ăn trộm đã mở cửa để lẻn vào nhà mình.

Bà mẹ dịu dàng nói:

– Không phải vậy đâu con. Từ ngày con đi thì cánh cửa nhà mình chẳng bao giờ khóa cả.

************************************

Thế giới có biết bao những bài hát, lời thơ, những câu ca dao, câu hò câu ví, những câu chuyện nói về tình mẹ.  Và đối với người Việt Nam chúng ta thì tình mẹ càng thể hiện cách đậm đà và khắng khít hơn, bởi tình mẹ bao giờ cũng tinh tuyền, vô vị lợi, diễn tả gần hết tình yêu tinh ròng của Thiên Chúa.  Nhận ra tình thương của người mẹ đã sinh ra chúng ta, chúng ta cũng được mời gọi để sống quảng đại và yêu thương hơn.  Có nghĩa là tâm hồn chúng ta luôn rộng mở để đón nhận người khác như cánh cửa phòng sẽ không bao gờ đóng để đón chờ người con hoang trở về.

Một trong những yếu tố nổi bật của tình yêu và cũng là con đường dẫn chúng ta đến tình yêu đích thực là biết tha thứ và chấp nhận những khác biệt của tha nhân.  Những khác biệt đó có thể bao gồm cả những ưu điểm lẫn khuyết điểm, nhưng những ưu khuyết điểm này không thể nào trở thành những hố sâu ngăn cách con người, nếu con người tự do đón nhận những khác biệt của người khác.  Biết rằng đây là điều căn bản để tiến vào thế giới của yêu thương, nhưng cũng là đoạn đường cam go nhất mà chúng ta phải bước qua.  Nhưng chúng ta tin rằng Chúa đã đi qua đoạn đường này rồi và Ngài tiếp tục đi bước trước để dẫn chúng ta đi sau, để chúng ta giảm bớt thái độ dè dặt và mạnh dạn bước đi, để chúng ta nhìn về phía trước, bám chặt vào Chúa Giêsu và phó thác nơi Ngài, với sức mạnh của Thánh Thần Chúa, chắc chắn chúng ta sẽ đạt đến bến bờ của tình yêu chân chính và hoa trái đích thực của nó là lòng quảng đại vị tha.

Lạy Chúa,

Xin dẫn chúng con bước theo đường lối Chúa.

R. Veritas

ĐẾN VÀ Ở LẠI

Khi được hỏi Đức Giêsu hiện diện ở đâu? Ta thường nghĩ ngay tới nhà thờ, nhà nguyện, nhà tạm ..v..v.. Tiếc thay nhiều khi ta dừng lại ở đó và ít khi nghĩ đến một cách hiện diện khác. Đức Giêsu không phải chỉ là ở với, ở bên, ở trước mặt, mà còn là ở trong con người yếu đuối của ta.  Ta ít khi nghĩ như vậy, vì ta không dám tin vào hồng ân quá đỗi tuyệt vời này.

***

Bạn thân mến!  Bài Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay thuật lại rằng: Chính vào lúc sắp chia tay các môn đệ để về với Chúa Cha, Đức Giêsu đã nhắn nhủ các môn đệ rằng: “Ai yêu mến Thầy thì sẽ giữ lời Thầy, Cha của Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại trong người ấy” (Ga.14:23)

Vì yêu mến Đức Giêsu, tôi sẽ được vinh hạnh  đón nhận Ngài. Ngài “đến” và “ở lại” trong tôi. Vì yêu mến tôi, Đức Giêsu đã đến thăm tôi và cư ngụ trong lòng tôi. Trong tình yêu hai chiều này, thiên đàng chớm nở. Thiên đàng thật gần, không ở đâu xa xôi, thiên đàng ở ngay trong lòng tôi.

Trong cuộc sống bận rộn hằng ngày, tôi rất cần những giây phút sống trong thinh lặng để suy tư kiểm điểm, để hồi tâm tưởng nhớ, và để tự hỏi chính lòng mình: “Thiên Chúa ở nơi đâu? Ngài có hiện diện trong lòng tôi không? Tôi có cảm nghiệm được sự hiện diện của Ngài không? Có bao giờ tôi thờ lạy một Thiên Chúa đang hiện diện trong lòng tôi không? “

Kitô hữu không chỉ là bạn hữu của Đức Kitô, mà còn là người có Đức Kitô nơi cung lòng của mình. Thân xác của người Kitô phải là đền thờ, là cung thánh, là nhà tạm cho Ngài ngự trị, và nhất là phải “trở nên một” với Ngài trong tình yêu.

Vì thế, điều quan trọng không phải là ở trong hay ở ngoài nhà thờ, nhưng là ở trong hay ở ngoài tình yêu.  Ai ở ngoài nhà thờ mà ở trong Tình Yêu thì người ấy đã ở trong Nước Chúa, và là người yêu mến Thiên Chúa. Trái lại, những ai ở trong nhà thờ mà không có Tình Yêu, thì người ấy vẫn còn ở ngoài Nước Chúa, và không hề yêu mến Thiên Chúa.

Có Chúa hiện diện trong lòng ta, ta không còn lo lắng sợ hãi nữa. Có Chúa ở cùng, ta an tâm vững chí. Trên con đường đời, ta không lẻ loi một mình, vì có Chúa ở cùng, vì hồng ân của Ngài như mưa rào luôn tuôn đổ xuống trên ta, vì sức mạnh của Ngài luôn gìn giữ và che chở ta.  Mỗi nẻo đường đời ta đi, ta ôm trong lòng tình yêu của Chúa: Tình yêu của người dám hy sinh mạng sống của mình cho người mình yêu.

***

Lạy Chúa!

Ngài đã đến và cư ngụ trong lòng con. Xin cho con chỉ biết quy hướng vào Ngài.

Ngài đã đến và ở lại trong lòng con. Xin cho con biết chìm sâu trong Ngài.

Khi con đã gặp Ngài, không còn là con và Ngài nữa.

Vì con chẳng là gì, và vì Ngài là tất cả của đời con. Amen

Tổng Hợp Từ R. Veritas
(BĐ1:Acts 15:1-2,22-29- BĐ2:Rev.21:10-14,22-23 – PÂ:Ga.14:23-29)

ÐI TÌM CHÉN THÁNH

zzTheo một câu chuyện cổ nước Anh, thì chén thánh mà Chúa Giêsu dùng trong bữa tiệc ly đã được đem về thành Cas-tân-bơ-ry.  Nhưng vì lòng dạ độc ác của dân thành cho nên chén thánh này đã được đưa về trời, và chỉ những ai có tâm hồn trong sạch, quảng đại mới được nhìn thấy chén thánh.

Một người quí tộc trong thành phố này ước ao được nhìn thấy chén thánh một lần trong đời mình.  Ông lên đường tiến về lâu đài trước kia đã cất giữ chén thánh.

Trong cuộc hành trình, ông gặp một người phong cùi ngồi ăn xin bên vệ đường.  Ông ném cho kẻ khốn khổ một đồng tiền mà không thèm ngó đến anh ta. Và dĩ nhiên ông đã không bao giờ nhìn thấy được chén thánh.

Mấy chục năm sau, người quí tộc giờ đây đã trở thành một cụ già cũng quyết chí trở lại lâu đài một lần nữa.  Lần này ông gặp lại người phong cùi cũng ở chỗ cũ, bên vệ đường.

Vừa thấy kẻ khốn cùng, nhà quí tộc liền mở hành trang.  Ông rút ra một ổ bánh mì thơm ngon và một chiếc cúp bạc sang trọng.  Ông chia cho người phong cùi nửa ổ bánh và ăn phần còn lại.  Rồi ông dùng chiếc cúp bạc múc nước nơi dòng suối bên cạnh.  Ông đưa cho người phong cùi uống trước rồi uống phần còn lại.

Vừa lúc ấy mắt ông bỗng thấy người phong cùi biến dạng.  Rồi ông nghe có tiếng nói như sau:

“Chính Ta đây.  Ngươi đã cho Ta ăn và uống.  Bởi vì ai trao ban là trao ban cho ba người: cho bản thân mình, cho kẻ đói khát và cho chính Ta”.

R. Veritas

*************************************

Cho đi là trước hết cho chính mình.

Một tấm lòng càng rộng mở càng có khả năng lãnh nhận nhiều. Một tác giả đã nói: “Con tim làm giàu bằng cách cho đi”.

Nhưng cho người khác không phải chỉ là cho người khác.  Người khác ấy chính là hình ảnh của Thiên Chúa.  Người khác ấy chính là hiện thân của Chúa Kitô.  Người khác ấy là “Chính Ta đây”.

Cho tha nhân là trước hết cho chính mình.  Cho tha nhân là tự trở nên giàu có.  Nhưng cho Chúa Kitô nơi tha nhân chúng ta sẽ chắc chắn có được kho tàng vĩnh cửu, vượt xa muôn ngàn lần những giàu sang, những giá trị của đời này.

Hơn ai hết, Kitô hữu chúng ta đã quá hiểu chân lý cơ bản này.  Nhưng từ hiểu biết đến thực hành nhiều khi là cả một thách đố lớn lao.

Không có can đảm vượt qua thách đố ấy làm sao chúng ta sẽ là môn đệ chân chính của Chúa Kitô được?

“Người ta cứ dấu này mà nhận biết chúng con là môn đệ Thầy, là chúng con yêu thương nhau”.

Tha nhân khốn khổ nghèo hèn là chén thánh chứa đựng Chúa Kitô.  Tìm đến đó vơí tấm lòng quảng đại và bàn tay rộng mở chúng ta sẽ chắc chắn gặp được Ngài.

*************************************

Lạy Chúa,

Ước gì con có thể yêu Chúa
Bằng một trái tim sốt mến,
Dứt khoát hiến dâng!
Ước gì con biết yêu Chúa vì Chúa
Và ở lại trong tình yêu Chúa
Như những nhà thần bí lớn đã biết yêu Chúa…

Chớ gì con có thể đồng thời yêu anh em
Bằng một trái tim nhân từ, niềm nở thủy chung,
Vì Chúa, vì anh em,
Mà vẫn đơn sơ, chân thành,
Ân cần săn sóc, hoà mình với họ,
Luôn sẵn sàng yêu mỗi người,
Yêu mọi người, xem tất cả là Dân Chúa.

Chớ gì con biết yêu anh em
Như Chúa yêu họ, như Chúa yêu con….
Song lạy Chúa, đâu có dễ như vậy
Đối với trái tim phàm hèn con,
Bao giờ cũng chứa đầy tự ái,
Có lúc lạnh lùng như sắt đá,
Có lúc quá trớn bồng bột…..

Jean Dozolme