Câu chuyện đời tự kể của anh Thành, một thành viên 48 tuổi của Mái Ấm dành cho người khuyết tật, đã cuốn hút tôi nâng tâm hồn lên, không chỉ bởi hoàn cảnh đau thương của anh, mà bởi niềm vui phục sinh khi anh gặp được “Đấng bẻ bánh” hiện hữu trong bản thân người sống Tin Mừng đời thường.
Sau khi bị tai nạn do cây đè làm hủy hoại phần cột sống liên quan đến hạ chi tại vùng miền bắc xã hội chủ nghĩa, anh Thành lúc đó mới chỉ 28 tuổi, gần như tuyệt vọng đến nỗi anh chỉ còn muốn sống cô độc, cách ly với thế giới bên ngoài nơi một vườn điều của người bà con xa ở miệt Long Thành, thuộc Bà Rịa Vũng Tầu, sau khi anh đã được điều trị tại Saigòn. Sau hai năm lặng lẽ âm thầm gặm nhấm thân phận tàn tạ của mình nơi chòi vắng, nhờ vào sự nâng đỡ mỗi ngày hai bữa cơm của người thân, anh đã nhận ra một điều thực tế hơn cả suy tư chán sống của anh. Điều thực tế phũ phàng đó là: chết không phải là dễ, vì sống phải vượt khó thế nào, thì chết cũng phải đương đầu với khó khăn và còn hơn thế nữa!
Nhờ cái lối triết lý thực nghiệm trải qua ròng rã 2 năm như thế mà anh đã quyết định trở về với cuộc sống thường ngày, dù rằng sống lủi thủi cùng cực nơi Saigòn vẫn còn dễ hơn là than thở cùng nhấm gặm với cái chết mà anh đã thực sự cảm thấy thiếu can đảm để đi vào đỉnh điểm của tuyệt vọng. Thật không phải là dễ!
Khi lăn những vòng xe lăn đi đây đó với những tờ vé số trên tay, rồi mỗi khi đêm về, thân phận lưu đầy của anh tạm nghỉ qua đêm tại công viên hoang vắng nào đó, anh cũng cảm nhận được cuộc đời vẫn còn một chút dễ thương mỗi khi nhận được nụ cười cảm thông của một khách hàng dễ mến nào đó qua đường.
Cứ thế… Rồi đến một ngày, một người bạn xa lạ nhưng cùng cảnh ngộ gặp anh và mời anh về tạm trú nơi một “căn nhà mở” mà vị chủ nhân đã đùm bọc cùng vài ba người khốn khổ khác, để rồi tất cả cùng ăn, ở, nghỉ ngơi như một gia đình đầm ấm trong yêu thương. Thoạt nghe, anh Thành không thể nào tin vào lời mời của người bạn mới quen, bởi với anh, làm sao có thể tin vào một người nào đó đã tự mở cửa nhà mình để cùng đồng hành với những con người khốn khổ tật bệnh như anh được! Một sự kiện khó tin vì nỗi tuyệt vọng đã cấu xé anh quá nhiều để rồi hoàn toàn mất hết niềm tin vào cuộc sống, bởi ngay người vợ chí thiết của anh đã từng sống với anh nhiều năm nhưng đã phải lặng lẽ chia tay với anh chỉ vì anh đã trở thành gánh nặng quá lớn cho cô ta. Từ nỗi khắc khoải tê tái này, anh đâu còn có thể tin được rằng: có một người xa lạ nào đó đã mở rộng vòng tay để đón nhận anh vào sống trong căn nhà của mình và lại xem anh như một thành viên yêu quí trong gia đình.
Thế rồi, trong một lần, để thử nghiệm lại cái vốn bi quan quá quắt chán chường của mình, anh đã tìm đến địa chỉ “căn nhà mở”, nơi đã làm anh điêu đứng trong nhiều ngày dằn vặt qua. Và quả thật, căn nhà trên đã thực sự là nơi mà đã có vài người đồng cảnh ngộ đang sinh sống với những mảnh đời hẩm hiu, quạnh quẽ như anh. Khi “trăm nghe không bằng một thấy”, anh đã thay đổi lối suy nghĩ thiển cận của mình. Anh đã tự nhận ra cái lối suy tư ngổn ngang vừa vô thần, vừa hận đời, vừa hận tình của mình. Anh đã quyết định đến cùng đồng bàn, cùng sẻ chia ngọt bùi với họ.
Sau vài tháng, được ăn ở nghỉ ngơi nơi không gian thoáng đãng cùng với vị ân nhân có “căn nhà mở”, anh đã nhận ra chân lý thật lý thú. Đó là vị cứu tinh của anh đã tự nguyện chấp nhận cùng đồng hành với đau khổ của người khác để xoa dịu nỗi đau của chính họ. Anh cũng tự hỏi: Ai đã ban sức mạnh tự hiến kỳ diệu cho người đàn ông tốt bụng này, trong một xã hội chộp giật từng ngày để sống?
Và rồi, với thời gian sau này, qua những việc làm nhân ái cùng những giáo huấn tâm linh nhẹ nhàng của ông ta mà anh đã cảm nghiệm được rằng chính Đức Kitô Phục Sinh vẫn sống và đang cùng đồng hành với chính anh qua sức mạnh Thần Khí của Người nơi sự tiềm tàng ẩn dấu trong tâm hồn của người Kitô Hữu đích thực là vị ân nhân của cả nhóm khuyết tật như anh. Và khi đó, anh đã quay trở về với cộng đoàn Dân Chúa để luôn hướng nhìn về Giêrusalem Thiên Quốc.
* * * * *
Với câu chuyện đời của anh Thành, tôi cảm nhận được chính anh là người đã viết tiếp những chứng tá Tin Mừng hiện thực cuộc sống để nhờ đó, tôi có thêm nguồn tin yêu vào cách giải thích Thánh Kinh hiệu quả nhất là bằng vào “đức tin hành động nhờ đức ái” mà vị cứu tinh của anh đã sống thấm nhuần lời Thiên Chúa: “Khi đồng bàn với họ, mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người.” (Lc 24, 30)
Cũng nhờ câu chuyện kể của anh, chính anh đã tự khẳng định rằng “mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh” qua bàn tay đầy nghĩa cử dấu áí của người Kitô Hữu đích thực trên kia.
Và qua vị ân nhân của anh Thành, tôi tin rằng ông ta đã sống Thánh Thể như Mẹ Têrêsa Calcutta đã nói với các nữ tu của ngài: “Nếu chị em cung kính trước Mình Thánh nơi đôi tay của linh mục truyền phép, thì hãy cung kính Người như thế nơi mỗi con người mà các chị phục vụ.”
* * * * *
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin cho con đôi tai đế lắng nghe được tiếng Chúa mời gọi con trong Thánh Kinh. Xin cho con đôi mắt để nhìn thấy Chúa hiện diện nơi tha nhân. Và xin ban cho con sức mạnh Thánh Thể để con cũng biết bước đi theo Chúa vì “Nào Đấng Kitô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?” Amen.
Phêrô Vũ văn Quí CVK64
Email: peterquivu@gmail.com