THƯ GỬI ANH GIUĐA

Lời tâm sự

Anh Giuđa kính mến !

Vì anh đã dính líu vào vụ án Đức Kitô, một vụ án nhân loại không thể phủ nhận được mà người ta chỉ cố tình quên đi thôi.  Vì thế, cho đến hôm nay, câu chuyện của anh vẫn là những đề tài sôi động được nêu lên để nhắc nhở con người.  Vậy xin anh cứ bình tĩnh để lắng nghe con người, họ luôn ì xèo về anh.

* Người ta hay gọi anh Giuđa là “thằng Giuđa” hoặc là “hắn” hoặc là “Giuđa, tên phản bội”… Vì người ta thương Chúa chịu đớn đau xỉ nhục quá sức lẽ mình nên người ta xỉ vả anh không tiếc lời, và ra như vì anh bán Chúa mà Chúa phải chịu tử hình cùng với những tên trộm cướp gian tà.  Rồi đa số người ta đã hiểu lầm câu : “Khốn cho người nào nộp Con Người : thà người đó đừng sinh ra thì hơn” (Mt 26,24) của Đức Giêsu như một lời nguyền rủa, lên án, kết tội anh.  Ở đây hình như nhấn mạnh sự đối kháng giữa hai chữ người: đằng sau anh là con người ta nói chung.  Chữ khốn diễn tả thực trạng khốn cùng của anh, đồng thời cũng nói lên niềm đau đớn của Chúa Giêsu; Người không nguyền rủa cũng không lên án anh.  Cho nên câu thà người đó đừng sinh ra thì hơn cũng không thể hiểu như một lời quả quyết về số phận cuối cùng, sự trầm luân đời đời của anh; đây chỉ là một cách lên án tội của anh, mức độ nghiêm trọng, ghê tởm của hành động phản bội; nộp Con Người là một hành động hèn mạt đến nỗi kẻ phản bội không sinh ra thì hơn !

* Người ta nói vì anh Giuđa ham tiền “Y nói thế, không phải vì lo cho người nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp, y giữ túi tiền và thường lấy cho mình những gì người ta bỏ vào quỹ chung” (Ga 12,6) nên anh đã bán đứng Thầy cho dân ngoại để họ giết Người.  Một đoạn sách viết về anh:  Hôm nay Giuđa đi đến quyết định nộp Thầy mình, để đổi lấy ba mươi đồng bạc, một món tiền không mấy lớn lao, vì như ta sẽ thấy, chỉ đủ mua một thửa ruộng bé nhỏ… Lúc sống với Chúa Giêsu, Giuđa không phải con người xấu xa.  Có lẽ hắn giỏi che dấu lòng dạ và hắn đi dần đến tội một cách bí mật đến nỗi lúc Chúa Giêsu báo một kẻ sắp nộp Ngài, chẳng tông đồ nào ở bàn ăn đoán được là ai… có lẽ sa ngã vì dính vào tiền, mà tiền là phương thế nối dài cánh tay ta, giúp ta có uy quyền, có thế lực, từ đó ta không còn cậy dựa vào Thiên Chúa” (tr 278).  Anh đã hợp đồng với giá là 30 quan tiền là giá một người nô lệ như Luật cũ đã định (Xh 21,32).  Trong Đức Giêsu, Thiên Chúa bị người ta bán rẻ…

* Có người nói anh hoạt động chính trị, anh muốn dồn Thầy mình vào chân tường để Thầy nổi dậy, lên ngôi, chiến đấu dành độc lập và thành một dân nước bá chủ thiên hạ.  Anh đã chứng kiến nhìn tận mắt Thầy mình “ngon” lắm, bao nhiêu phép lạ, bao nhiêu chuyện thần kỳ… dễ như trở bàn tay, và coi những hạng Biệt phái, Luật sĩ như pha (nơ pa); khi họ muốn xô Thầy xuống vực thẳm, Thầy đã hiên ngang đi vào giữa họ thoát ra hoặc họ liền lượm đá để ném Thầy, nhưng Thầy lánh đi và ra khỏi Đền Thờ cái một….  Khi anh cố tình dồn Thầy để lòng Thầy sôi lên sùng sục mà vùng dậy và nếu có vào ngõ bí thì Thầy cũng chỉ cần giơ ngón tay trỏ ra là mọi chuyện sẽ đâu vào đó.  Nhưng thật xui xẻo cho anh, nào ai học được chữ ngờ, bởi vì “Giờ của Thầy đã đến”…  Thế là anh hối hận tuyệt vọng và treo cổ tự tử.

* Trên các bàn tiệc rượu các đám cưới ma chay, mấy ông ưa lý luận triết lý cùn hay bàn tán tranh luận về anh lên thiên đàng hay xuống địa ngục?  Nhóm “luật sư” bênh vực biện hộ cho anh vì anh đã có công, đã dẫn mối để cho quân dữ đến bắt Đức Giêsu và “chúng nó” đã giết Người, máu Người đã đổ ra để tẩy rửa tội lỗi nhân loại, con người được cứu chuộc và được lên thiên đàng nên chắc chắn thưởng anh lên… thiên đàng.  Bên cánh tả thì ra sức phồng mang trợn mắt đả kích Giuđa, kẻ lừa thầy phản bạn, kẻ gian dối vì “nó” đã dùng cái hôn chỉ dành cho tình yêu để chỉ điểm Quân Dữ tóm cổ thầy và giết thầy.  Nó phạm trọng tội đáng phạt xuống… hỏa ngục.

Thế đấy, anh Giuđa à, con người chúng ta thì hay háu táu đoán già đoán non, lại cứ muốn xía vào việc của Thiên Chúa.  Và họ còn có ý bàn tán dậy bảo răn đe để giúp nhau sống tốt hơn, yêu mến Chúa hơn, chân thành hơn, yêu thương nhau hơn…  Biết đâu đó nhờ chuyện “quàng xiên” của anh mà có người hoán cải.  Thôi chào tạm biệt anh!

***************

Nhìn người lại gẫm đến ta…

* Tôi có phản bội không?  Không có Giuđa này thì sẽ có Giuđa khác.  Chả lẽ trong suốt cuộc đời của tôi không có lần nào phản bội Ngài chăng?  Trong tình yêu thì tội phản bội làm tổn thương nhất, đau đớn vô cùng.  Và tình yêu càng lớn lao bao nhiêu thì khi bị phản bội càng đau đớn bấy nhiêu. Sự phản bội chống đối ra mặt còn đỡ hơn thói sống dửng dưng teo khô chai lì thờ ơ lạnh nhạt… ra như cách sống bất cần của tôi càng không nên sinh ra thì hơn.

* Tôi vẫn bán rẻ Thiên Chúa của tôi, khi tôi coi trọng trần thế hơn Người.  Thật đúng thế, trần gian sao mà vẫn cứ hấp dẫn hơn, nó cung cấp cho tôi đủ mọi tiện nghi, nó giải sầu cho tôi dù chỉ chốc lát tôi cũng cảm thấy vơi bớt được phần nào, nó màu mè tươi thắm mát mẻ dù chỉ bên ngoài cũng xoa dịu được phần nào nỗi niềm đam mê của tôi…  Trong cuộc đời đã có những lần tôi bán rẻ Chúa, bán rẻ những người chung quanh tôi để tất cả được lợi cho tôi, cho cá nhân ích kỷ của tôi.  Đúng là khốn cho người nào bán rẻ (nộp) Con Người.

*  Tôi kết án anh Giuđa còn tôi chẳng thích kết án mình, bởi vì tôi có nhìn ra mình đâu mà kết án.  Nếu có nhìn ra mình thì thấy cái gì cũng đẹp, cung hay, cũng ngon, cũng nhất… “Sao anh thấy các rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới?” (Lc 641).  Và như thế, chẳng bao giờ tôi dám hỏi :Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao ?” (Mt 26,22).

–  Lậy Chúa, qua cuộc khổ nạn của Chúa, con chẳng có quyền gì trách cứ và lên án ai, nhưng con nhận ra cách thức yêu thương vỗ về của Chúa trong cuộc đời lữ hành của con.  Cách thức yêu thương của Ngài tức là Ngài khổ đau hơn con, Ngài tủi nhục hơn con vì thế cái đau của con chẳng thấm thía gì với cái đau của Ngài để rồi con được chìm lặng trong cái đau của con.  Như vậy con có cần phải đề nghị cho Chúa một cách thức yêu thương nào hơn thế không?

–  Lậy Chúa, Ngài sinh ra trong máng lừa hoàn toàn tay trắng… ba năm đi rao giảng Ngài làm những phép la, chữa các bệnh tật xua trừ ma quỷ và làm cho người chết sống lại bao nhiêu người đã đặt kỳ vọng vào Ngài.  Nhưng khi họ chứng giám cái chết của Ngài, bấy giờ họ mới vỡ lẽ ra… lại hoàn toàn trắng tay.  Bài học khiêm nhường Ngài dạy con suốt đời mà con không thuộc. Con vẫn thích bon chen hơn, con vẫn thích thu vén lợi lộc hơn, con vẫn thích quyền cao chức trọng tác oai tác quái hơn… Và như thế con cần phải chiêm ngắm cuộc khổ nạn của Chúa mãi, suốt đời con.

Con trông cậy vào lòng xót thương của Chúa :
“Lậy Cha, xin tha cho họ (con) vì họ không biết việc họ (con) làm” (Lc 23,34)

Mong Manh

MỞ CỬA MỘ

Tai hoạ ngày 11 tháng 9 trên đất Mỹ đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với mọi người.  Trong phút chốc, hai tòa tháp chọc trời đổ sập xuống, trở thành ngôi mộ khổng lồ chôn vùi mấy ngàn sinh mạng.  Ngôi mộ gieo tang thương.  Ngôi mộ gieo kinh hoàng.  Ngôi mộ làm rung chuyển thế giới.

Ngôi mộ không chỉ hiện hữu từ khi toà tháp đôi đổ xuống.  Trước đó ngôi mộ đã hiện diện trong trái tim của những người khủng bố.  Sau đó ngôi mộ vẫn phủ màn u ám trên cuộc sống thân nhân bạn bè.

Như thế, ngôi mộ không chỉ xây bằng gạch đá.  Nó được xây bằng những lực lượng chết chóc như sự hận thù, sự áp bức, sự độc ác… Ngôi mộ không chỉ chôn vùi sự sống.  Nó chôn vùi cả niềm tin, cả niềm hi vọng.

* * * * *

Nhưng hôm nay, Đức Giê-su đã dõng dạc mở cửa mộ và truyền cho người chết chỗi dậy bước ra.  Việc Đức Giê-su mở cửa mộ cho La-da-rô mở ra những chân trời mới cho đời sống con người.

Khi mở cửa mộ, Người đã mở cánh cửa sự sống.  Thông thường, ngôi mộ là vương quốc của tử thần.  Cửa mộ là cửa mở vào thế giới chết chóc.  Ai đã vào đó chẳng còn hi vọng thoát ra.  Nhưng hôm nay, Đức Giê-su đã mở cửa mộ để La-da-rô không phải bước vào sự chết nhưng bước vào sự sống.  Khi mở cửa mộ, Người phá tan sào huyệt Thần Chết.  Khi tháo những dải băng liệm cuốn quanh thân thể La-da-rô, Người giải phóng ông khỏi dây trói ràng buộc của tử thần.

Khi mở cửa mộ, Người đã mở cánh cửa niềm tin.  Trước đó, niềm tin của Mác-ta chỉ là một niềm tin mơ hồ, chung chung của đa số người Do thái thời ấy.  Nhưng sau khi thấy La-da-rô sống lại, niềm tin của bà trở nên cụ thể, sống động và vững vàng.  Trước đó, nhiều người Do thái chưa tin vào Đức Giê-su.  Nhưng sau khi được chứng kiến La-da-rô từ cõi chết sống lại, họ không thể nào không tin.  Tảng đá lấp cửa mồ tung ra cũng làm bật tung tảng đá nghi ngờ che lấp trái tim, đưa họ tới tin nhận Chúa là Thiên chúa.

Khi mở cửa mộ, Người mở ra cánh cửa niềm vui.  Chết chóc gieo tang tóc u buồn. Ngôi mộ bao giờ cũng gợi lên nỗi buồn.  Buồn ly biệt.  Buồn mất mát.  Buồn thất bại.  Cái buồn vốn hay lây.  Nước mắt người thân dễ làm cay mắt ta,  nên Đức Giê-su không ngăn được dòng lệ.  Nhưng khi La-da-rô bước ra, cả một trời vui.  Đám tang bỗng biến thành đám hội.  Lời chia buồn đổi thành lời chúc mừng.  Thiên chúa đã biến tang tóc thành niềm vui. Niềm vui ấy trọn vẹn.

Khi mở cửa mộ, Đức Giê-su mở cánh cửa hy vọng. Thiên chúa đến biến đổi số phận con người. Con người không còn bị giam hãm trong thân phận hay chết, nhưng được thênh thang tự do trong cõi sống.  Con người không sinh ra để chết đi nhưng để sống, sống mãi, vì Chúa là “Sự Sống“, “ai tin sẽ sống đời đời“. Con người không sinh ra để tàn lụi, nhưng để triển nở đến vô biên.

Trong mỗi người chúng ta có nhiều nấm mộ.  Chúng ta bị giam hãm trong những nấm mộ tội lỗi, gian tham, ích kỷ, bất công, đam mê, ghen ghét hận thù, nghèo đói, thất học…Có những nấm mộ kiên cố, tự sức mình không thể phá nổi.  Ta hãy xin Chúa đến mở những cửa mộ, lăn những tảng đá đè nặng đời ta, để ta được sự sống dồi dào của Chúa nuôi dưỡng.  Đồng thời, ta cũng phải tiếp tay với Chúa, phá đi những nấm mộ vây bọc anh chị em chúng ta, để mọi người được sống và sống dồi dào như lòng Chúa mong ước, như định mệnh Chúa dành cho ta, những người con cái Chúa.

(TGM. Ngô Quang Kiệt)

* * * * *

Lạy Chúa! Chúa đã đi qua sự chết và đã chiến thắng sự chết bằng sự sống lại vinh hiển… Xin Chúa gia tăng “niềm tin“ cho con để “ai tin thì sẽ được sống đời đời “.  Để con tin và con cũng được sống lại với Chúa trong ngày sau hết của cuộc đời con.  Amen

THƯ TRẺ EM GỬI CHÚA

Sau đây là những bức thư có thật mà một số em bé Tây Phương đã viết gửi cho Chúa.  Khi dịch những lá thư này, chúng gợi cho tôi ít nhiều suy nghĩ.  Tôi tưởng tượng xem nếu phải trả lời bằng ngôn ngữ của nhân loại thì Chúa sẽ trả lời thế nào nhỉ?

Những ý tưởng ngay sau mỗi lá thư của các em là một chia sẻ của người dịch.  Nếu qua đó bạn thấy được hình ảnh một Thiên Chúa nhân ái, quảng đại và tốt lành thì hãy nhân lên đến vô cực: hẳn Người đúng là như thế!  Nhưng nếu bạn cảm thấy nơi Người một chút gì kỳ cục xa lạ, thì đấy là do sự thiển cận, hẹp hòi và ngu muội của riêng tôi chứ không liên can gì đến Người cả !

Chúa ơi, Trời mưa suốt kỳ nghỉ nên cha của con rất bực mình!  Ông ấy đã nói về Chúa một vài điều không nên nói, nhưng con hy vọng Chúa sẽ không phạt ông.  Bạn của Chúa (nhưng con không cho Chúa biết con là ai đâu!)

Không đâu con ạ.  Ta không phạt ba con đâu.  Ông ấy nói nặng lời với Ta nhưng ít ra ông ấy cũng còn nhớ đến Ta.  Nhiều người hiện nay không còn nhớ tới Ta nữa.  Nhưng riêng con, con có nhớ tới Ta khi mọi việc đều tốt đẹp không?  Hãy nhớ thay cho những kẻ không còn nhớ đến Ta, cho những kẻ chỉ biết trách Ta khi mọi việc tồi tệ.  Nếu con biết hân hoan khi mọi việc tốt đẹp, con sẽ thấy rằng số lần con hớn hở thì nhiều gấp trăm ngàn số lần ba con bực mình và tiếng nặng tiếng nhẹ với Ta đấy. Chúa của con, và cũng là bạn của con (Ta biết con là ai nhưng Ta cũng không nói ra đâu).

Chúa ơi, con từng nghĩ rằng màu cam không thể hòa với màu tím, cho đến khi con nhìn thấy hoàng hôn mà Chúa đã vẽ vào chiều thứ ba vừa rồi.  Thật là tuyệt!  Eugène.

Eugène con, thật ra còn nhiều điều tuyệt diệu khác mà con không để ý để nhìn thấy đấy.  Hôm nào con thử nhìn vào một cọng cỏ, một lá cây, một viên sỏi… rồi con sẽ thấy rằng nội việc con có thể nhìn thấy chúng đã là điều tuyệt diệu rồi!  Nhiều người sống dựa trên thói quen và dần dần không còn biết vui hưởng những kỳ công Ta ban cho họ từng giây từng phút.  Nhưng riêng con, thì đừng nên làm thế, con nhé.

Chúa ơi, Chúa thật sự muốn cho con hươu cao cổ nó có hình dáng đúng như vậy, hay đấy đó chỉ là chuyện tình cờ ngoài ý muốn, hả Chúa?  Norma.

Norma con, Đúng là Ta đã muốn tạo ra con hươu cao cổ có hình dáng như thế đấy.  Con không thấy rằng mỗi một sinh vật đều rất độc đáo sao?  Và trong mọi sinh vật thì con người là độc đáo nhất.  Con đừng coi thường hươu cao cổ nhưng cũng đừng mong mình làm phượng hoàng.  Hãy để ý cái độc đáo trong con và con sẽ thấy rằng tất cả những sinh vật quanh con đều thật độc đáo, nhất là con người, và không ai thay thế con người được đâu!

Chúa ơi, thay vì để cho người ta chết đi và phải mất công làm ra những con người khác, sao Chúa không chịu giữ mãi những người mà Chúa đang có hiện nay nhỉ?  Jane

Jane con, Thật ra không ai chết cả con à.  Mọi người Ta dựng nên đều phải dần dần lớn lên để trở thành tuyệt đối.  Con cũng sẽ lớn lên, thay đổi, cho đến một ngày con được viên mãn và sống với Ta, Đấng đã dựng nên con.  Dĩ nhiên, thân xác con nó nặng nề thì con phải tạm bỏ nó lại sau một giai đoạn nào đó.  Người ta gọi đó là chết, nhưng con hãy biết, đó chỉ là đổi thay.  Và con phải chuẩn bị cho cái ngày đặc biệt ấy, con nhé!

Chúa ơi, ai đã vẽ những lằn ranh quanh các quốc gia vậy Chúa?  Nan.

Bé Nan của Ta, Chính con người đã vẽ lên đấy con ạ.  Khi Ta tạo dựng trái đất, ta trao ban tất cả cho loài người và không vẽ bất cứ một lằn ranh chia cách nào.   Loài người – nhân danh tổ quốc, màu da, chủng tộc – đã chia vụn ra từng mảnh cái quả đất mà Ta đã ban trọn vẹn cho con người.  Con người đã được nhồi sọ để trở thành người Pháp, người Mỹ, người Việt Nam, mà quên rằng trước khi là Pháp, Mỹ, Việt, họ phải là “người.”  Và trái đất này là của con người, vì Ta đã ban trọn vẹn cho loài người chứ không dành một mảnh nào riêng cho dân tộc nào, dù đó là dân Ta đã từng tuyển chọn như dân Ít-ra-en.

Chúa ơi, con đi dự đám cưới, và họ hôn nhau ngay trong nhà thờ.  Như vậy có được không hả Chúa?  Neil.

Được con ạ!  Người ta có thể hôn nhau trong nhà mình thì sao lại không thể hôn nhau trong Nhà Thờ là Nhà của Ta, nghĩa là nhà của Cha họ nhỉ?  Thế nhưng nụ hôn phải là biểu hiện của tình yêu.  Có những người hôn nhau vì ích kỷ, vì tư lợi, vì thỏa mãn một đòi hỏi thấp hèn, những người ấy dù hôn nhau ở nơi chốn nào thì cũng không đúng chỗ cả.

Chúa ơi, cám ơn Chúa vì đã ban cho con một đứa em trai, nhưng rõ ràng là con xin Chúa một chú chó con cơ mà ! Joyce.

Joyce bé bỏng của Ta, ba con dưới đất chưa bao giờ tặng cho con một điều gì nhiều hơn con xin sao?  Vậy vì sao Ta là Cha của con ở trên Trời lại không cho con được một điều còn cao hơn cái con xin gấp triệu lần ư?  Nhưng này Joyce, con hãy chăm sóc em con vì thương nó, chứ đừng giống như chăm sóc con chó vì như vậy là con chỉ thương chính con thôi.  Món quà càng quý thì yêu cầu chăm sóc món quà ấy càng cao, nhớ nhé !

Chúa ơi, xin gởi cho con một con lừa.  Từ trước tới giờ, con chưa xin Chúa một điều gì.  Xin Chúa lưu ý giùm con nghe! Bruce.

Bruce của Ta ơi, từ trước tới giờ con chưa xin Ta điều gì.  Nhưng Ta cũng lưu ý con là dù con không xin, Ta cũng đã ban cho con thật nhiều mà con không nhận ra đấy.  Con thử hít vào mà xem.  Ta ban cho con không khí để thở bao nhiêu năm qua… Ta ban cho con cặp mắt để nhìn, đôi tai để nghe… và bao nhiêu là thứ.  Để Ta xem, khi ban cho con một con lừa thì tốt hơn cho con chăng, rồi ta sẽ quyết định nhé.  Nhưng nếu con chưa thấy đủ với những điều Ta đã ban, thì có thêm một con lừa hay 100 con lừa đi nữa, con cũng chẳng thấy vui hơn đâu.

Chúa ơi, nếu phải sinh lại làm một cái gì đó, xin đừng để con trở thành Jennifer Horton, vì con ghét nó lắm ! Denise.

Denise ơi, Ta buộc phải làm trái ý con mất rồi.  Con phải sinh lại làm Jennifer thôi.  Chẳng những như thế, con có thể phải sinh lại làm mọi người khác.  Con của Ta là Chúa Giê-su của con cũng đã sinh ra làm người, và Ngài đã trở nên giống mọi người.  Vậy con muốn làm con của Ta, nghĩa là muốn giống Chúa Giê-su, thì con cũng buộc phải sinh lại thành Jennifer, ít ra là trong lòng mình, và yêu thương nó thay vì ghét nó, con ạ !

Chúa ơi, con muốn khi lớn lên thì con giống ba, nhưng đừng có nhiều lông khắp người như ông ấy, Chúa nhé!  Sam.

Chú Sam bé bỏng của Ta này, con không nên giống như ba con khi lớn lên con à, dù có lông hay không có lông cũng vậy.  Con phải giống chính con cơ.  Vì con là độc nhất đối với Ta cơ mà.

Chúa ơi, thỉnh thoảng con có nhớ đến Chúa, dù là khi đó con không cầu nguyện.  Elliot.

Bé Elliot ơi, lâu lâu con mới nhớ đến Ta một lần, còn Ta thì lúc nào cũng nhớ đến con, con có biết không?

Chúa ơi, con nghĩ, thật là khó khăn cho Chúa khi phải yêu thương hết mọi người trên thế gian này.  Gia đình con chỉ có bốn người, thế mà con không thể nào thương cho hết được.  Nan.

Đúng như vậy, con ạ.  Con người ta thật là hết sức khó thương.  Nhưng Ta yêu thương mọi người không phải vì họ dễ thương, mà vì Ta là Tình Yêu, và Ta không thể làm gì khác hơn là yêu thương.

Chúa ơi, trong số những người từng làm việc cho Chúa, con thích ông Nô-ê và vua Đa-vít hơn hết.  Rob.

Bé Rob của Ta ơi, trong tất cả những người đã Ta tạo dựng, ta đều thích từng người một, trong đó có con, và Ta không hề so sánh người này với người kia.  Mỗi người đều có một chỗ đặc biệt trong tim Ta đấy.

Chúa ơi, các anh con nói rằng con được sinh ra, nhưng hình như không đúng.  Họ nói đùa, phải không Chúa?  Marsha.

Marsha con, các anh con nói đúng đấy. Con đã được sinh ra.  Sinh ra đến hai lần.  Hình hài con là do cha mẹ con sinh.  Và linh hồn con thì do Ta sinh.  Con hãy gắng mà yêu quý những gì trước kia con không có mà bây giờ con đã có qua việc tác sinh ấy.

Chúa ơi, nếu Chúa chịu nhìn con một chút trong Nhà Thờ vào Chúa Nhật này, con sẽ cho Chúa xem đôi giày mới của con đấy!  Mickey.

Chú Mickey dễ thương của Ta, con có thể cho Ta xem ngay bây giờ chứ không cần phải đợi đến Chúa Nhật, vì lúc nào Ta cũng đang nhìn con cơ mà.  Ta rất vui vì con muốn cho Ta xem đôi giày, nhưng Ta sẽ vui hơn nếu con biết rằng Ta có góp phần để con nhận được đôi giày ấy đấy nhé.

Chúa ơi, chúng con đọc trong sách rằng ông Thomas Edison đã thắp sáng.  Nhưng trong lớp Giáo Lý, chúng con học rằng Chúa đã dựng nên ánh sáng.   Vì vậy, con nghĩ rằng ông ấy đã ăn cắp sáng kiến của Chúa đó!  Chân thành, Donna.

Bé Donna yêu quý, ông không ăn cắp sáng kiến của Ta đâu.  Ta đã vui lòng tặng cho ông ấy cái sáng kiến đó, và ông ấy đã chế ra bóng đèn để giúp ích cho nhân loại.  Có nhiều điều Ta cũng ban cho con… mà càng lớn lên con càng thấy rõ.  Hãy phát huy chúng vì lợi ích của mọi người, con nhé.

Chúa ơi, con nghĩ rằng không có ai tốt lành hơn Chúa.  Con muốn Chúa biết điều đó, nhưng con không nói ra bởi vì Chúa đã là Chúa rồi.  Charles.

Charles ơi, đúng, đúng lắm, Ta là Chúa và không cần một lời ca ngợi nào.  Nhưng nếu con có thể nói lên điều đó thì con sẽ sung sướng hơn, vì con sẽ luôn ý thức rằng Ta không bao giờ thiếu lòng nhân hậu đối với con, dù con đang ở trong bất cứ tình huống nào.

Chúa ơi, có lẽ Ca-in và A-ben hẳn đã không giết nhau nếu mỗi người ở một phòng riêng.  Con với anh con ổn lắm.  Steven.

Steven này, không phải vì Ca-in và A-ben không có phòng riêng mà họ giết nhau đâu… Chính vì Ca-in muốn dành cả những gì A-ben có, nên mới giết em mình.  Anh em con rất ổn, vì không ai muốn chiếm phòng của nhau.  Thế thôi!  Con hãy cầu mong sao trên thế gian này không có ai muốn chiếm phòng của người khác, căn phòng mà Ta dành cho mỗi người.  Nhưng điều này khó lắm đấy… Biết làm sao được, khi Ta đã cho phép con người ta được sống tự do theo ý mình cơ mà.

Còn bạn ? Bạn sẽ trả lời các em bé như thế nào ?

 Gs. Trần Duy Nhiên