CÁI MƠN

Hôm nay lưng quần của tôi vừa lại với cái bụng nhờ các chị Dòng Mến Thánh Giá Cái Mơn tẩm bổ.  Tôi đến Cái Mơn, Bến Tre, giảng khóa tĩnh tâm Linh Thao với cơn cảm lạnh, ho sặc sụa và ho ra cả đờm xanh, còn cái lưng quần rộng khoảng bốn phân (2 inches), phải xiết chặt dây nịt cho khỏi tuột.  Chị y tá của Hội Dòng khám xong bảo tôi bị suy dinh dưỡng vì cơ thể ăn uống thiếu chất.  Chị cho thuốc và chích calcium cho tôi cùng với chị nhà bếp tẩm bổ liên miên nên sau bốn ngày tôi khỏe hẳn ra.  Cám ơn Chúa đã đưa tôi đến vùng Bến Tre đầy tràn tình thương và ưu ái này để được “đổ xăng” sau những ngày lam lũ ở Lào.

Chúa dẫn tôi đến đây để hướng dẫn Linh Thao cho các em tập sinh năm thứ nhất và các ứng sinh của Hội Dòng.  Con số lên đến 93 em làm tôi hơi ngộp, chưa kể mười mấy chị đã khấn rồi cũng tham gia “ké” vào ở những hàng ghế cuối.  Cũng may Dì Bảy Phụng, Bề Trên Hội Dòng, đề nghị tôi dành thời giờ ưu tiên gặp riêng 24 em tập sinh năm thứ nhất, còn những em khác khi nào có chỗ trống thì gặp.  Mỗi ngày tôi dâng Lễ, cho ba đề tài và gặp riêng 9 em, nên cũng còn được ít thời gian nghỉ ngơi.  Thông thường ngày đầu của các khóa rất ít người đến gặp, khóa này ngày nào cũng đầy, ngày đầu tiên cũng vậy, chẳng có chỗ nào trống, đã vậy đôi khi có vài em xin “ké” vào dăm mười phút.  Sáng cuối cùng ra khóa không có chương trình gặp ai mà vẫn có thêm năm em xin gặp riêng.  Cám ơn Chúa đã dùng tôi như một khí cụ của Chúa để giúp nhiều tâm hồn quay trở về với Chúa.

Tôi được diễm phúc chứng kiến nhiều phép lạ Chúa làm trong các khóa Linh Thao.  Tôi thấy những xác chết được Chúa ban ân sủng cho sống lại.  Tôi thấy những người bệnh tật, mù, què, câm điếc được Chúa thương chữa lành.  “Em mang vết thương lòng này bao lâu rồi?”  Tôi hỏi, và em trả lời: “Dạ đã nhiều năm rồi, em bị vết tổn thương này quá đau đớn và oan ức nên hận lắm, mà không biết và cũng không dám nói với ai vì xấu hổ, và mặc cảm tội lỗi.”  Vết thương này làm tâm hồn em chết lịm, chai lì, và chìm ngập trong bóng tối của Sự Dữ.  Em tự an ủi mình vết thương này lâu ngày sẽ quên đi và sẽ lành, nhưng thực tế là mỗi lần nhớ đến là mỗi lần đau nhói lên, mỗi lần nhắc lại là ràn rụa nước mắt đau đớn.  Vết thương chẳng bao giờ lành.  Em không có khả năng tự cứu rỗi lấy em.  Bóng tối của Sự Dữ như vết dầu loang, và ngày càng tràn ngập tâm hồn em với một bóng đêm ghê rợn như đi vào một hang tối đen không có lối thoát.  Em tuyệt vọng.  Và trời đã tối.  Em nghĩ chỉ còn một cách là chôn vùi vết thương này tận sâu kín trong cõi lòng.  Em đi dần vào ngõ cụt, lạc lối đi và mất cả lối về.  Em bắt đầu mất bình an và trở nên khô khan, hay gắt gỏng, khó chịu, khó tha thứ, khó cảm thông, nhìn đời chỉ thấy u ám, nhìn người với ánh mắt ngờ vực và thành kiến.  Trong ánh mắt em chỉ còn thấy một màu sám ảm đạm của màn đêm.

Em mở lòng kể cho tôi nghe trong nước mắt và đau đớn vì những vết thương nặng nề trong tâm hồn, một tâm hồn đã chìm ngập và bị giam cầm trong vũng lầy tối tăm đã bao nhiêu năm mà không có lối thoát.  Em khóc cho thân phận hẩm hiu của em.  Chúa đến.  Và Chúa đã khóc với em.  Khi em can đảm mở lòng, em đã cho phép lăn tảng đá chai lì che lấp hầm mộ vết thương này đi.  Nhìn phiến đá chai lì bên ngoài, em tưởng đã lành, em tưởng “nó” đã chết và đã hết, nhưng khi phiến đá được mở ra, vết thương còn đầy máu mủ, hôi tanh vì đã lâu ngày rồi.  Phiến đá lòng hé mở và ánh sáng ân sủng tràn vào ngập cả tâm hồn.  Ánh sáng tình yêu bao trùm tâm hồn em, xóa tan mọi bóng đêm của Sự Dữ.  Em vẫn khóc, nhưng từ những giọt nước mắt đau đớn xót xa trở thành những giọt nước mắt ân sủng, những giọt nước mắt của niềm vui sống lại, nước mắt của hy vọng, và tâm hồn em tràn ngập sự sống của Thiên Chúa.  Em gào lên trong sung sướng vì quá hạnh phúc tung tăng trước nhan Chúa.  Em như một xác chết biết đi nay đã sống lại.  Em đã chết mà nay đã sống lại.  Cả triều thần thiên quốc cùng vui mừng hoan hỷ mở tiệc ăn mừng vì một người con của Thiên Chúa đã chết, đã bị giam cầm trong ngục tù tối tăm của Sự Dữ đã bao nhiêu năm, nay được ân sủng của Chúa đưa về vùng trời ánh sáng của tình thương và hy vọng.

Ngắm nhìn em đi từ bóng tối tuyệt vọng đến ánh sáng hy vọng, từ đau khổ tuyệt vọng đến niềm vui tràn đầy hạnh phúc, từ một tâm hồn đã chết mà nay sống lại và tràn ngập sự sống, làm tôi được vui lây.  Tôi được ăn “ké” niềm vui của em và niềm vui sướng của cả triều thần thiên quốc.  Tôi như anh tài xế taxi chở em đi gặp vị bác sĩ đại tài tên là Giêsu.  Em cứ đòi tôi chữa bệnh và cho em lời khuyên phương thuốc cứu chữa, tôi nói tôi không có khả năng đó vì tôi chỉ là người tài xế taxi nhưng em không tin và em thất vọng lắm, tôi chỉ có thể giúp đưa em gặp bác sĩ mà thôi.  Đến khi em gặp Chúa Giêsu Đấng chữa lành thì em mới hiểu lời tôi nói.  Em đã gặp Ngài.  Em tung tăng vui sướng trong hạnh phúc ân sủng.  Em muốn gào thét lên cho tất cả thế giới biết Thiên Chúa Tình Yêu mà em được cảm nhận chữa lành.  Nhìn Chúa, em chỉ biết cảm tạ muôn hồng ân.

Tôi cũng ngỡ ngàng như em trước những kỳ công, ân sủng và phép lạ Chúa làm.  Tôi cũng đã cùng em cảm tạ, chúc tụng Thiên Chúa là Đấng nhân từ và giàu lòng thương xót.  Tôi ngỡ ngàng vì Chúa đã thương chọn tôi làm môn đệ cho Ngài.  Tôi kinh ngạc khi được Chúa mời hợp tác trong chương trình cứu rỗi của Thiên Chúa.  Nhìn lại bản thân mình, tôi thấy mình vẫn là một kẻ tội lỗi, yếu đuối, bất tài và vẫn cứ cà lăm như xưa, mà Chúa lại sử dụng một cách lạ lùng.  Ngày nào tôi cũng yếu đuối.  Và rồi ngày nào tôi cũng thân thưa cùng Chúa: “Bố ơi, con lại té nữa rồi, con lại làm Bố buồn nữa rồi, ngày mai con hứa sẽ làm cho Bố vui nghe.”  Và Chúa nhìn tôi mỉm cười, ôm tôi vào lòng và hôn tôi.  Ngày mai Chúa biết tôi vẫn cứ té và Chúa vẫn tiếp tục tha thứ.  Chúa hiền quá và tôi vẫn cứ “ăn hiếp” Chúa hoài.  Quỷ không nghỉ ngơi đâu, ngày nào chúng nó cũng dụ dỗ, dọa dẫm tôi.  “Mày yếu đuối quá, tội lỗi quá, mày bất xứng mà không biết thân phận, không biết xấu hổ à!”  Nó tìm đủ mọi cách làm cho mặc cảm tội lỗi của tôi lớn dần lên để rồi lánh xa Chúa.  Tôi xấu hổ vì những yếu đuối của tôi nhưng tôi không mặc cảm.  Tôi đón nhận tôi là một con người, là một kẻ yếu đuối tội lỗi, và vẫn yếu đuối mỗi ngày, nhưng tình thương của Chúa to lớn hơn tất cả những tội lỗi yếu đuối của tôi.  Càng yếu đuối bao nhiêu thì tôi lại chạy đến Chúa bấy nhiêu.  Càng thấy tôi yếu đuối tội lỗi thì tôi lại thấy tình yêu cao cả của Chúa bấy nhiêu – một tình yêu vô điều kiện.

Lạy Chúa Giêsu là Thiên Chúa của lòng con.  Con cảm tạ tình Chúa yêu con và tin tưởng chọn con, trao cho con sứ mạng được làm ngôn sứ, tư tế và vương đế, dù rằng con vẫn tội lỗi và bất xứng.  Con đang mang trên người một chức Thánh nhưng con người con thì không, con được đặc ân mang một dấu ấn của Chúa, nhưng con vẫn bất toàn, tội lỗi và yếu đuối.  Con cảm tạ Chúa vì đã thương dùng con và tin tưởng trao ban sứ mạng cao cả này.  Xin Chúa tiếp tục đồng hành với con và dạy dỗ con, để con mỗi ngày trở nên giống Chúa hơn.  Cám ơn Chúa đã hạ mình mang thân phận con người chia sẻ cuộc sống với con để con hiểu và cảm thông với Chúa, để con yêu Chúa hơn, và để con can đảm quyết chí bước theo Ngài.  Lạy Chúa, con sung sướng và ngỡ ngàng thấy cách Chúa sử dụng con.  Xin Chúa thương tiếp tục sử dụng con dù rằng con bất xứng.  Amen!

Giuse Ngô Văn Chữ, S.J.
October 6, 2007

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *