TÀN NHƯNG KHÔNG PHẾ

Mùng 3 Tết, ghé Trung Tâm thăm cộng đoàn và bệnh nhân.  Lần đầu tiên gặp em, em trong mắt tôi là một người tri thức, xinh gái.  Hỏi thăm thì em nói rằng em đến Trung Tâm để giúp các em nhỏ học hành.  Tôi ngạc nhiên trước sự hy sinh lớn lao cao cả này vì lẽ giữa nhịp sống “kinh tế thị trường mà có người quảng đại như thế !

Trên đường về, anh bạn mới cho tôi biết sự thật về em: em bị nhiễm vi khuẩn AIDS!!!

Tôi hụt hẫng vì thật sự mà nói em có khuôn mặt khả ái, dễ nhìn, tri thức, trình độ ngoại ngữ thuộc loại khá, đi nước ngoài cũng nhiều … vậy mà !

Lần sau gặp lại em, tôi mạo muội hỏi thăm em và em bắt đầu kể cho tôi nghe :

“… Em quen anh cách đây 5 năm. Và rồi em chợt nhận ra giữa anh và em có một khoảng cách quá lớn.  Khoảng cách đó chính là lập trường sống.  Em từ bé theo gia đình bước vào đời với công việc kinh doanh và rồi em điều khiển cuộc sống của em bằng kinh doanh và kinh doanh chi phối đời em.  Còn anh thì ngược lại.  Gia đình anh thuộc gia đình công chức và lập trường của anh là chính trị.  Anh muốn điều khiển con người theo chính trị và chính trị chi phối đời anh.

Nhận ra sự bất đồng ấy và rồi em chủ động chia tay …

… Tưởng chừng cuộc chia tay ấy đơn giản nhưng chẳng đơn giản chút nào cả.

Anh đã đến nhà em, anh đã van xin, anh đã quỵ luỵ để được đến với em như ngày nào.
Lý trí em đã quyết định đường ai nấy đi cho thanh thản nhưng rồi con tim lại kéo em về bên anh.

… Và tưởng chừng sự quay lại ấy bình yên nhưng nào ngờ lại có sóng gió.

Bỗng nhiên anh nghĩ lại anh là một người đàn ông, một người cứng rắn với lập trường chính trị của mình mà phải yếu đuối, phải van xin tình cảm của một cô con gái….  Anh trút nỗi buồn ấy với một người hàng xóm bằng những mũi tiêm oan nghiệt.

Một thời gian sau, người hàng xóm của anh qua đời.  Người hàng xóm ấy qua đời vì bị sốc thuốc.  Sau đó anh đi khám nghiệm AIDS và rồi anh cùng gia đình suy sụp.

Em cũng chẳng thoát được căn bệnh thế kỷ khi tình yêu em đã dành hết cho anh.

… Ngày còn học cấp III, em có nghe nói về căn bệnh này nhưng em chẳng hiểu tại sao em bị như vậy … em xem như đây là điều không may trong cuộc đời.

Em đã bỏ quê hương để vào đây tá túc trong những ngày còn lại của cuộc đời.  Bố mẹ của anh ấy cũng đã vào đây đón em về để chăm sóc nhưng em không chịu.  Anh có ngỏ ý cưới em nhưng em không đồng ý vì em không muốn lấy một “em bé” về làm chồng.  Sở dĩ em nói anh là “em bé” vì từ bé đến giờ anh chỉ sống trong sự cung phụng của gia đình, anh chẳng có một chút trách nhiệm gì cả thì lấy về làm gì.  Lấy về chỉ thêm khổ …”

Nghe em tâm sự về cuộc đời của em tôi mới hiểu được căn bệnh từ đâu.  Chỉ từ một chút tự ái, một chút nông nỗi mà người tình đã đi tìm đến mũi thuốc oan nghiệt để giải sầu.  Tưởng chừng giải được sầu nhưng nào ngờ đâu cái sầu đó lại ngày càng chồng chất lên anh bạn và lên đời của em.

Nghe chuyện của em lòng tôi quặn lại.  Đau cho em quá!  Đau cho cuộc đời quá!  Thế nhưng trong nỗi đau của mình, sự tàn phế của em đã làm cho tôi cũng như em và mọi người loé lên một tia hy vọng.

Tâm nguyện của em là sẽ dành quãng đời còn lại của mình để giúp cho những người đồng cảnh ngộ.

Em tàn nhưng em không phế.  Cuộc đời và mọi người vẫn trân trọng nhân cách của em.  Ước gì tâm nguyện của em sẽ mãi mãi ở trong em và rồi em tận dụng tất cả những gì trời ban cho em để em phục vụ cho những người em gặp gỡ.

Anmai.CSsR

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *