THẾ NÀO LÀ KHIÊM NHƯỜNG

Trong một tu viện nọ, luật dòng đòi buộc các tu sĩ hằng ngày phải luyện tập đức khiêm nhường.  Sống thoát ly, diệt trừ tự ái, chết cho chính mình để sống cho Chúa Giêsu là lối tu hành của Dòng Thánh.  Số là có một tập sinh hằng ngày ước ao luyện tập đức khiêm nhường, nhưng không biết làm thế nào cho phải cách.  Thầy đến hỏi một vị linh mục khôn ngoan lão thành trong Dòng về cách thức tập luyện đức khiêm nhường.  Thầy nài xin cha chỉ giáo cách từ bỏ cái tôi tự ái.  Vị linh mục thánh thiện hỏi:

– Này con, con có hứa sẽ tuyệt đối vâng lời cha hay không?  Nếu con vâng lời, cha sẽ dạy cho con biết thế nào là từ bỏ chính mình.

Thầy đáp:

– Thưa cha, con xin hứa vâng lời cha tuyệt đối.

– Thế thì tối nay con hãy làm một việc này cho cha.

– Vâng thưa cha, bất cứ điều gì cha dạy bảo, con cũng sẽ cố gắng làm hết sức.

– Này con, đằng sau tu viện của chúng ta có một cái nghĩa địa.  Tuần qua, thầy An-tôn Dòng ta được Chúa gọi về, vừa mới được chôn cất ở đó.  Đêm nay, con hãy ra ngoài đất thánh đến quỳ trước mộ thầy, suy niệm về cái chết.  Con hãy làm như thế này.  Trong lúc suy niệm về cái chết của thầy An-tôn, con hãy nhớ lại mọi điều tốt lành nhất của thầy để khen ngợi.  Con hãy khen ngợi thầy trước nấm mộ ấy.  Đến khi nào con không còn lời để khen, con hãy tưởng tượng ra những điều hay điều tốt mà thầy không có để ca tụng thầy.  Cha cho phép con tâng bốc, kể cả nịnh hót thầy nữa.  Xong sáng mai, con hãy trở lại gặp cha.

– Vâng, thưa cha, con sẽ làm theo ý cha.

Rồi tối hôm ấy, thầy tập sinh vâng lời bề trên ra ngoài nghĩa địa quỳ trước nấm mộ của thầy An-tôn quá cố suy niệm về cái chết.  Thầy làm y như lời của cha linh hướng.  Tìm mọi lời hay ý đẹp, kiếm những gương lành gương sáng của thầy An-tôn mà khen ngợi.  Cuối cùng, không  còn tìm được lời khen, thầy bịa đặt ra những điều hay điều tốt mà thầy An-tôn không có để tâng bốc.  Đêm tàn, bình minh đến, người tập sinh trở về lại tu viện, đến trình diện cha linh hướng.  Lúc ấy, cha hỏi:

– Này con, đêm qua con có làm theo lời cha chỉ bảo không?

Thầy đáp:

– Vâng, thưa cha, con đã làm y như lời cha chỉ dạy.  Con đã tìm tất cả những điều hay nhất, tốt nhất của thầy An-tôn để mà ca tụng thầy.  Rồi đến khi hết những điều hay để nói thì con đã bịa đặt ra những gương lành gương sáng thầy không có để khen ngợi thầy.

– Thế thì con tâng bốc ca tụng thầy An-tôn, con thấy thầy có phản ứng gì không? Thầy có vui mừng thích chí không?  Hay thầy có nói gì không con?

– Thưa cha, phản ứng làm sao được?  Thầy An-tôn đã chết rồi mà!

– Tốt lắm! Vậy con hãy làm theo ý cha một lần nữa.  Đêm nay, con hãy trở lại nghĩa địa, đến trước nấm mộ thầy mà suy niệm về cái chết.  Nhưng lần này con hãy nhớ lại những điều xấu xa tồi tệ nhất của thầy.  Con hãy cho thầy An-tôn biết những điều con ghê tởm gớm ghét nhất về thầy.  Nếu con không tìm ra những điều xấu về thầy, con hãy dùng trí tưởng tượng mà bày ra những chuyện xấu xa của thầy mà nói với thầy.  Thậm chí, cha cho phép con nguyền rủa thầy!

Thế rồi, đêm hôm ấy, người tập sinh trẻ lại ra thăm mộ thầy An-tôn một lần nữa.  Lần này, trong khi suy niệm về cái chết, thay vì nói những điều tốt lành của thầy An-tôn, người tập sinh kia lại suy về những tội lỗi, những điều tồi tệ của thầy.  Rồi buông lời mắng chửi thậm tệ.  Đến khi hết lời chửi mắng, người tập sinh kia phải phịa ra những điều xấu xa tội lỗi nhất để mà nguyền rủa thầy.  Suốt cả đêm mặc sức mà mạt sát chửi rủa cho đến tảng sáng.  Tiếng gà vừa gáy, người tập sinh chỗi dậy trở về nhà dòng tìm gặp cha linh hướng trình bày đầu đuôi sự việc.  Thấy thầy, cha linh hướng hỏi:

– Này con, đêm qua con có làm theo lời cha chỉ bảo không?

Người tập sinh đáp:

– Vâng, thưa cha, con đã làm y như lời cha chỉ dạy.  Con đã tìm những lời độc địa xấu xa nhất thiên hạ để hạ nhục thầy An-tôn trước nấm mộ của thầy.  Con còn bịa thêm nhiều chuyện để mắng nhiếc thầy như cha đã dạy con.

– Thế thì khi nghe con buông lời mắng nhiếc, thầy An-tôn có phản ứng gì không con?  Thầy có buồn, có giận không con? Hay thầy có nói gì không?

– Thưa cha, lam sao thầy An-tôn buồn giận mà đáp lại được? Thầy ấy đã chết rồi mà!

– Tốt lắm! Vậy thì, con hãy sống như thầy An-tôn đang nằm dưới nấm mồ ấy.  Hãy sống như một người đang chết, con hãy coi như mình đã chết, bởi vì người chết sẽ không còn biết phản ứng gì trước những lời tâng bốc khen ngợi hay lăng mạ mắng chửi.  Khi con xem mình như kẻ đã chết, con sẽ tìm được bình an vô tận.  Con sẽ từ bỏ được chính bản thân con.

LM Michael Joshep Trường Luân
Trích “Lời cầu động lòng Thiên Chúa”

******************************

Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
Nhờ thế gọi được Người là tất cả của tôi

Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng là gì,
Nhờ thế cảm thấy Người ở mọi chốn, mọi nơi,
đến với Người trong mọi thứ, mọi điều
và dâng Người tình tôi lúc nào cũng được.

Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
Nhờ thế không bao giờ tôi lẩn tránh được Người!

Chỉ mong ràng buộc trong tôi chẳng còn gì,
Nhờ thế trói được thân mình vào ý Người muốn,
Nhờ thế thực hiện ý Người trong suốt đời tôi
Ý ấy là tình yêu Người ràng buộc thân tôi.

R. Tagore

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *