THẦY CŨNG LÀ CHA

Có lẽ Thầy không đẹp bằng cha nó.  Nhưng mà, điều đó có hề gì.  Nó thương Thầy hơn thưong cha nó.  Nó là đứa bất hiếu?  Nhưng liệu nó có yêu thương được cha nó, người đã ngoảnh đầu bỏ mặc năm đứa con và một người vợ “tay yếu chân mềm” đúng nghĩa, là má nó.  Cha đi.  Má con nó lênh đênh, chao đảo giữa cuộc đời chỉ để được tồn tại.  Những ngày tháng đó, nó không quên.

Nó gặp Thầy vào những năm đầu vào đại học.  Thầy dạy tiếng Pháp cho lũ học trò rành tiếng Anh nhưng không biết chữ tiếng Pháp nào.  Mỗi lần chúng nó cất giọng đọc, người bình thường chỉ muốn bịt tai.  Thầy thì không.  Thầy nghe kỹ, để sau đó Thầy chỉnh, rất từ tốn nhưng nội dung thì đại loại theo kiểu này ”Ngu như con bò, mà so sánh vậy thì tội nghiệp con bò quá!”.  Mỗi lần nghe vậy, đứa hiếu thắng như nó thấy lùng bùng lỗ tai!  Nó muốn thắng con bò!  Và nó học, học cái mớ tiếng của thi ca và nhạc họa nhưng khó nuốt ấy.

Thầy đã “truyền lửa” cho chúng nó bằng sự nhiệt tình không mệt mỏi của Thầy.  Có lẽ không đứa nào trong chúng nó quên được hình ảnh Thầy lúc đó.  Thầy ốm nhom, nhưng giọng khỏe, đầy lửa.  Lúc đó cả lũ chúng nó say mê học tiếng Pháp. Những giờ học với Thầy là những giây phút thú vị nhất.

Nhưng lúc ấy nó gắn bó với Thầy hơn các bạn.  Chẳng biết thế nào mà Thầy biết cảnh ngộ của nó.  Thầy chú ý đến nó hơn vì Thầy bảo Thầy cũng đã từng trong trại trẻ mồ côi.  Thầy gieo yêu thương vào tâm trí nó.  Thứ tình yêu mà nó đã khóc đòi trong những trang nhật ký khi đến nhà các bạn có đầy đủ mẹ cha.

Thầy tập cho nó nói những điều nó suy nghĩ, vưóng bận nhưng không biết chia sẻ.  Thầy tập cho nó thoát khỏi tâm trạng sống trên ốc đảo ngay cả khi xung quanh nó đầy người.  Thầy dạy nó cách nhìn cuộc sống và con người một cách đúng đắn hơn.  Thầy dạy cho nó cách làm NGƯỜI xứng đáng !

Nó thích nhìn tấm hình Thầy chụp với Mẹ Thérésa, khuôn mặt hai người đầy vết chân chim, nhưng đầy tình yêu thương.  Nó thấy Mẹ Thérésa đẹp và Thầy nó cũng đẹp.

Giờ đây, nó sống xa Thầy, nhưng có điều gì, nó lại bấm số gọi: Thầy sẽ dẫn bước để nó tìm đường.

Nó chưa bao giờ gọi Thầy bằng Ba. Tiếng Ba đó, nó vẫn dành riêng cho một người, dù có hay là không xứng đáng.  Nhưng khi con nó chào đời, nó đã gọi Thầy và xin “Thầy cho con bé gọi Thầy là ông ngoại !”

Thầy tên Trần Duy Nhiên, dạy tiếng Pháp ở trường Đại Học Luật TPHCM

(Nguồn:  Blog 228)

*************************************

THƯ GỞI EM 07

Vâng, em và tôi sẽ không làm được gì nhiều cả, nhưng chắc chắn là chúng ta có thể đốt lên một ngọn nến, và mồi lửa cho nhau để ánh lửa ấy lan ra.  Tôi biết rằng ánh lửa của một ngọn nến mong manh lắm, chỉ cần một làn gió thoảng của cuộc đời là sẽ tắt ngúm ngay, nhưng nếu chúng ta đốt cho những ngọn nến chung quanh, thì đến ngày nào đó, chẳng may ánh lửa của mình tắt đi, những ngọn nến chung quanh ấy sẽ sẵn sàng châm lại cho mình.  Em cũng hãy nhớ rằng, một ngọn nến có thể bị gió thổi tắt, nhưng khi nó truyền cho nhau để trở thành một đám cháy to, bấy giờ gió càng mạnh thì lửa càng cao.  Không biết đến bao giờ ngọn nến của em và tôi sẽ biến thành đám cháy, nhưng nếu ta không khởi đầu thì chắc chắn sẽ không bao giờ có một ánh sáng đủ mạnh để xua đuổi bóng đêm.

zzThà thắp lên một ngọn đèn leo lét
Còn hơn ngồi mà nguyền rủa bóng đêm.  (tâm niệmTrần Duy Nhiên) 
blog duynhien

 *************************************

MẤT….

……Tôi không nhớ ra được kỷ niệm nào buồn về Thầy … Nghe tin Thầy mất, ngẫm cho cùng cũng hơi bất bình, vì Thầy đâu có mất gì đâu, tôi biết giờ này Thầy đã thanh thản bình yên, những người thân, bạn bè, học trò của Thầy, như bạn, như tôi … mới mất mát… Tôi cũng chưa kịp suy nghiệm rõ xem mình mất mát những gì, chỉ biết là mất mát rất lớn … mà ngay thời điểm bây giờ mình chưa nhận ra hết …

Cho nên tôi viết những dòng này, không phải viết cho Thầy nữa, mà mong an ủi, chia sẻ cùng các bạn … Tôi không học với Thầy một tiết học nào trong trường, nhưng tôi đã học rất nhiều từ Thầy từ khi biết Thầy qua Mái Trường Xưa. Đến giờ tôi vẫn không thể tin là sẽ không bao giờ còn trông thấy nickname duynhien trên Mái Trường Xưa nữa…

Tôi cầu mong chính mình được sống như Thầy đã sống, sống trọn vẹn, và sống cho đi … như Thầy đã có lần nói “sống để chết” … Cám ơn cuộc đời cho tôi có diễm hạnh biết đến Thầy…

Trích từ forum Mái Trường Xưa

*************************************

TRÍCH….

…….Và thày đã trở thành một con người hoạt động thiện nguyện không hề biết mệt mỏi cho cộng đồng những người nghèo khổ, cô đơn, cơ nhỡ, một nhà giáo tâm huyết với bao thế hệ trẻ, một người chỉ cho (và biết cách cho nữa) mà không bao giờ chờ được nhận lại (vì thế người được thày cho không cảm thấy bị nợ bao giờ).

Vòng hoa đưa tiễn thày thật nhiều, của biết bao lớp học trò trong suốt hơn 30 năm, của các diễn đàn trong nước, các nhóm thiện nguyện, các cộng đoàn… xếp quanh lối vào nhà thờ… còn thày nằm đó, trong khi bao nhiêu người khóc… nhưng mình tin chắc thày đang mỉm cười.

……..Với tôi, anh Nhiên chết trẻ quá, mặc dù tuổi của anh đã xấp xỉ 70, vì anh vẫn còn tràn trề nhiệt huyết, anh vẫn còn sung sức, còn cống hiến được cho cuộc đời, cho mọi người những ý tưởng mới mẻ, những năng lực dồi dào của mình.

Anh Nhiên là người thích kết nối, anh đã sử dụng hầu hết các phương tiện Internet như tham gia các diễn đàn, viết Blog, tham gia hầu hết các nhóm làm việc…. để kết nối mọi người lại với nhau, bằng tình thân chan hoà, vui vẻ.

ĐC Phaolo Bùi Văn Đọc

………Và còn nhiều nữa…  Qua các bài tâm tình của mọi người, các bloggers, mình hiểu thêm nhiều, nhiều lắm, về ý nghĩa của cuộc sống mà chính thày đã là ngọn đuốc, là tấm gương sáng cho mọi người…….

*************************************

Lạy Chúa Giêsu là Đấng làm chủ sự chết, một ngọn đuốc sáng vừa bị thổi tắt đi giữa chúng con, ngọn nến Trần Duy Nhiên.  Xin cho chúng con tiếp tục truyền nhau ngọn lửa tin yêu, hy vọng đầy nhiệt huyết  mà người anh em chúng con đã thắp lên giữa bóng đêm của thế gian u tối.  Xin cho con biết cách sống sao để khi con về với Chúa, mọi người khóc mà con lại mỉm cười, mọi người tiếc nuối mà con lại thanh thản, mọi người cảm thấy “mất” mà con lại cảm thấy “được”.  “Được” những gì Chúa đã hứa với con mà cả một đời con đã theo đuổi, hiến dâng và phục vụ.  “Được” những gì mà Thiên Chúa đã hy sinh mạng sống mình để chuộc lại cho con được hưởng.  Amen!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *