TẠI SAO NGÀI IM LẶNG

Buổi sáng ngày 25 tháng 4 năm 1986, em trai tôi hớn hở sắp xếp đồ đạc lên xe đi chơi với bạn bè. Em giơ tay vẫy chào từ giã mọi người trong gia đình lần cuối, vì em không bao giờ trở về nữa . Tối hôm đó cảnh sát điện thoại báo tin em đã bị tử nạn xe hơi gần một khúc quanh trơn trợt. Em qua đời khi vừa tròn 20 tuổi. Trưa hôm sau, tôi đáp phi cơ từ Adelaide về Melbourne để nhận xác em. Em nằm ngủ bình yên. Nước mắt tưởng chừng như đã cạn, bây giờ lại trào ra đầm đìa trên má . Tôi phóng xe tới nhà thờ thánh Phanxico, cửa đã đóng, tôi đứng hét giữa trời  “Tại sao em con lại chết ? Tại sao?”.  Như một thằng điên tôi khàn giọng hỏi Chúa nhưng Ngài vẫn im lặng .

Tháng 12 cùng năm ấy, chị tôi gọi điện thoại nức nở báo tin bố tôi vừa mất tại Việt Nam trên giường bệnh. Tất cả các con đều ở hải ngoại chẳng có ai bên cạnh trước giờ nhắm mắt . Lần  này , tôi quỳ gối lặng lẽ, toàn thân cứng đờ bất động, tuyệt vọng nhìn lên thánh giá tôi thều thào: “Lạy Chúa! tại sao?”, nhưng Ngài vẫn im lặng.

Gia đình tôi mấy đời đạo gốc, chúng tôi tin rằng Thiên Chúa là Đấng Toàn Năng quyền phép vô biên, nhân từ và luôn yêu thương loài người như cha mẹ đối với con cái. Ngài sẽ ân thưởng nếu chúng tôi biết vâng lời tuân theo luật Chúa, Ngài sẽ răn dạy nếu chúng tôi hư đốn phạm tội, Ngài sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi những ám hại xấu xa của kẻ thù. Hồng phúc Thiên Chúa ban cho con người nhiều hay ít tôi khó thấy được nhưng đau khổ thì cứ hiện diện trước mắt . Năm 1986 hai cái đại tang trong gia đình tôi, trước đó anh tôi vượt biên mất tích. Những người tôi yêu thương đều lần lượt lìa trần, bố tôi đã già tôi còn hiểu được nhưng em tôi, đứa em đẹp trai vui vẻ dễ thương nhất nhà, em tôi có tội tình gì mà cũng tức tưởi ra đi khi tuổi đời còn son trẻ với một tương lai hứa hẹn rực rỡ .

Mười năm sau, mẹ tôi vẫn còn khóc mỗi khi ra thăm mộ em. Gần mười năm rồi mà vết thương vẫn chưa lành. Gia đình tôi vẫn thường nhớ tới sinh nhật của em để tính tuổi và tưởng tượng tương lai của em. Mười năm sau, tôi không còn hỏi Ngài tại sao, bởi vì Ngài vẫn im lặng, vẫn gục đầu trên Thánh Gía.

….

Trong một cuộc triển lãm tranh ảnh của những họa sĩ nổi tiếng, khách thưởng ngoạn đặc biệt chú ý tới một bức tranh về Chúa Giêsu đứng trước cửa một căn nhà tồi tàn. Người ta rất thích thú khi khám phá ra rằng trên cửa lại không có cái nắm cửa để mở. Chẳng lẽ họa sĩ lại quên đi một chi tiết tầm thường nhưng cũng rất quan trọng như vậy hay sao? Chỉ khi mọi người xì xầm thắc mắc, tiếp tục ngắm nghía cẩn thận và ngẫm nghĩ hồi lâu, họ mới “ngộ” ra cái dụng ý tuyệt diệu của họa phẩm:

Thiên Chúa luôn luôn kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài cánh cửa lòng của chúng ta, dù tuyết rơi, mưa đổ, gió bão, phong ba thi nhau ập tới, Ngài cũng không nề hà chờ đợi. Nhưng Ngài không thể vô nhà vì nắm cửa nằm bên trong. Quyền quyết định ở trong tay chúng ta, Ngài chỉ có thể bước vào và ngự trị trong tâm hồn chúng ta nếu chúng ta mở cửa cho Ngài .

Khi đau khổ hành hạ xác thân tâm hồn chúng ta, chúng ta gào thét trách mắng Thiên Chúa “Lạy Chúa, tại sao Ngài im lặng ?”. Chúng ta quên mở cửa cho Ngài, quên nhào vào lòng Ngài để tìm kiếm nơi nương tựa ủi an, để được xoa dịu vỗ về trong lúc tuyệt vọng. Ngài vẫn đứng đó, chờ đợi, kiên nhẫn, chịu đựng, mong mỏi và hy vọng.

Chúng ta hãy thử nhìn lại cuộc đời mình xem đã bao lần chúng ta ngoảnh mặt làm ngơ trước những khổ đau của kẻ khác? Đã bao lần chúng ta quên Ngài khi cuộc sống thảnh thơi sung sướng? Đã bao lần chúng ta từ chối Ngài vì theo Ngài là phải “bỏ mình” để tuân giữ những giới răn Ngài dạy bảo? Đã bao lần lương tâm thúc giục trở về mà chúng ta vẫn tỉnh bơ bước sâu vào vũng lầy tội lỗi ?

Hỏi rằng chúng ta phải trả lời như thế nào nếu Ngài thì thầm bên tai mỗi người chúng ta :

“Này con, tại sao con im lặng ???”

Giuse Đinh Thanh Bình, SDB

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *