Ở NƠI NÀO, CHÚA CÓ CHỜ CON?

Anh thiết nghĩ mình là người hạnh phúc nhất rồi.  Một mái gia đình ấm êm với vợ hiền, hai đứa con nhỏ ngoan thiệt ngoan, có công việc mặc dù thiên hạ ở San Jose thất nghiệp đùng đùng.  Cuộc sống đủ dùng qua ngày vậy là quá vui và quá đủ, đối với anh.  Anh chẳng mong gì hơn, và thầm cảm tạ bề trên vì hạnh phúc anh nắm giữ tầm tay.

Rồi một chiều tháng giêng năm 2004, anh đi tái khám và lấy kết quả xét nghiệm:  “Anh bị ung thư gan, bị tim nên tôi e không mổ gì được, tôi gởi anh lên Stanford chemo.”  Bác sĩ nói thật ngắn, thật gọn, và thật rõ nhưng sao tim anh như ngừng đập, mắt cứ nhoè dần với hình ảnh vợ cùng hai con.  Anh thiết tưởng mình nghe lộn.  Anh to khoẻ thế này, da dẻ cũng đâu đến nỗi vàng vọt, không rượu bia không thuốc lá, sống lành mạnh, ăn toàn healthy food …Vậy mà …Có gì nhầm lẫn chăng?  Nhưng bác sĩ không nói lộn và anh cũng chẳng nghe nhầm.  Anh bị ung thư gan, và ở giai đoạn thứ ba rồi.

Anh bắt đầu với chemotherapy (xạ trị).  Tóc anh mọc rồi lại rụng sau những đợt xạ trị, cơ thể cũng vậy.  Những ngày đi xạ trị về, người cứ mệt lả, tâm tư cũng vậy.  Lắm lúc anh thấy mình kiệt sức và chỉ muốn ngã quỵ, nằm yên trên giường bệnh, nhắm mắt lại và quên đi tất cả thực tại, quên đi căn bịnh quái ác.  Lắm lúc anh thấy mình là gã điên rồ, hai giờ sáng còn phóng xe chạy băng băng ngoài xa lộ vì đầu óc quá căng thẳng để có thể chợp mắt tiếp sau cơn ác mộng.  Lắm lúc anh thấy mình như một đứa bé nhỏ, khóc oà vì món quà nó hằng yêu thích nhất đã bị lấy đi.  Và lắm lúc anh lại bắt gặp anh, lén lút dấu mặt để che đi những giọt nước mắt khi vợ con đón anh ở nhà thương.

Anh đi xạ trị được ba lần.  Cục bứu chẳng những không bé đi mà còn sinh sôi nảy nở như hoa xuân trong gan anh. Bác sĩ khẽ bảo anh, “Tôi ký giấy cho anh về. Anh nghỉ làm đi, anh còn được khoảng 6 tháng, anh muốn đi đâu chơi thì đi, làm gì thì làm.”  Lời bác sĩ gọn ghẽ và xúc tích quá.  Dễ hiểu thật, anh còn khoảng 6 tháng, biết làm gì đây?  Chuẩn bị gì đây?  Thu xếp gì đây?  Cho người đi lẫn người ở.  Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh bật khóc thành tiếng, khóc như chưa từng được khóc.  Lần đầu tiên anh cảm nhận mình thật bất hạnh, thật cô đơn.

Những chiều thu ở thành phố này thật đẹp nhưng cũng thật buồn.  Anh để ý thấy cây lá quanh anh quả là can đảm, nó đổi màu tuyệt đẹp mặc dù nó biết, rồi mai kia nó sẽ rụng rơi khỏi cành khi một cơn gió nhẹ vô tình thổi qua, mặc dù nó biết nó sẽ trở thành mùn cho đất, sẽ là cát bụi.  Vậy mà nó vẫn dốc hết sức lực còn lại, mặc cho mình một chiếc áo thật đẹp, chiếc áo cuối cùng.  Anh chợt nhớ nhiều đến Nhiên, anh bạn đồng nghiệp người Công giáo trên sở anh làm.  Có lẽ như Nhiên nói, chẳng ai có diễm phúc biết được ngày giờ mình ra đi khỏi thế gian này, còn anh, anh phần nào đó, biết trước.  Vậy anh có thời gian để chuẩn bị, trả xong những nợ nần anh còn thiếu với tha nhân, một lời xin lỗi hay một cử chỉ yêu thương nhân ái, rồi thì dọn cho mình một con đường về nhà Chúa.  Nhiên tặng anh một quyển kinh thánh với dòng chữ nhỏ, “Cuộc đời có lẽ là một chuyến đi phải không anh?  Em mong anh tìm được bình an khi đọc thánh kinh – em, Hạo Nhiên”.

Anh không có đạo nhưng anh bắt đầu đọc kinh thánh, ban đầu là vì buồn, không có gì để làm sau khi đưa con đi học, vợ đi làm, nhà trống trơn lạnh lẽo với bốn bức tường.  Sau anh đọc vì muốn biết thêm về con người Giêsu.  Anh cảm phục sự thông thái khôn ngoan của Giêsu trước những tình huống éo le với những câu nói bất hủ, “Của Xêda trả về cho Xêda, của Thiên Chúa trả về cho Thiên Chúa”,   “Ai trong các anh thấy mình sạch tội thì hãy ném đá trước đi.”  Anh học được sự khôn ngoan của Thiên Chúa trong con người Giêsu, và nhìn ở một khía cạnh nào đó, anh cũng đang đứng trước cái chết như Giêsu ngày xưa.  Khác chăng là tâm tình phó thác và sự bình tâm.  Anh muốn tham dự thánh lễ của người Công giáo, chẳng phải vì anh sợ hãi sẽ không có một tôn giáo nào để tin, để dựa dẫm khi mai này anh ra đi về thế giới bên kia.  Nhưng anh cảm nhận một sự bình an, một sự che chở khi bước vào thánh đường, khi nghe thánh ca, nghe các bài đọc.  Anh dần dần cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, chấp nhận, vui, và bình an hơn, sẵn sàng hơn.  Có lẽ anh sẽ như chiếc lá thu kia, biết rằng nay còn mai mất, nhưng lá vẫn mặc cho mình chiếc áo đẹp nhất cho đến giây phút cuối cùng.  Anh biết, ở cuối con đường, có Chúa chờ đợi anh.

Ngạo
12/2005

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *