ĐÔI GIẦY THỂ THAO

Frank Dailly là một cầu thủ bóng rổ từ thời còn học tiểu học, và từng là ngôi sao trong tất cả các môn thể thao.  Nhưng vì mới đây nhà trường không chọn cậu trong danh sách những cầu thủ trong đội tuyển.  Đột nhiên Frank cảm thấy như mình không còn tồn tại, và trở thành vô hình.  Giờ đang ngồi trên xe bus để về nhà.

Một phụ nữ mang thai nặng nề níu lấy tay vịn bằng sắt và từ từ bước lên xe.  Khi ngồi vào chiếc ghế phía sau tài xế, bà giơ chân lên và Frank thấy bà ta đang mang vớ dài.  Khi bác tài xế cho xe tiếp tục chạy, không quay đầu lại, bác hỏi lớn :

– Giầy bà đâu rồi? Bên ngoài bây giờ cũng phải 10 độ chứ ít gì !

Giọng người phụ nữ chùng xuống :

– Tôi không đủ tiền mua giầy !

Bà kéo cổ áo đã sờn lên che gió, vài cậu bé phía sau nhìn nhau mỉm cười.  Người phụ nữ tiếp lời:

– Tôi lên xe chỉ để cho ấm chân, nếu ông không phiền tôi sẽ đi suốt chuyến với ông !

Bác tài xế gãi đầu hét lớn :

– Bây giờ hãy kể cho tôi nghe vì sao bà không mua nổi đôi giầy?

– Tôi có tám đứa con và phải mua sắm cho bọn chúng, nên không đủ tiền mua giầy cho tôi nữa … Nhưng không sao, Chúa sẽ lo cho tôi mà.

Frank nhìn xuống đôi giầy thể thao mới mang hiệu Nike.  Đôi chân cậu vẫn ở đó, ấm áp và ngay ngắn. Cậu nhìn người phụ nữ, vớ của bà đã bị rách… Từ “vô hình” chợt hiện lên trong đầu: một người vô hình, bên lề xã hội, bị mọi người quên lãng, nhưng vì một lý do khác… Frank chợt nghĩ: Nó sẽ dễ dàng sắm được giầy, còn bà ấy lại không bao giờ sắm được. Cậu thấy mạnh mẽ trong quyết tâm của mình.  Frank dùng mũi giầy này đặt vào gót giày kia cởi ra dưới gầm ghế.

Khi xe bus dừng lại ở cuối chặng, Frank đợi cho mọi người xuống hết, rồi cậu cúi xuống gầm ghế, cầm đôi giầy thể thao lên, Frank đi nhanh về phía người phụ nữ, trao giày cho bà và nói :

– Bà ơi, cháu biếu bà đôi giầy này.

Rồi Frank vội vã bước ra cửa xuống xe, không kịp thấy người phụ nữ đang ngỡ ngàng.  Bà kêu lên:

– Xem này, đôi giầy mới vừa làm sao chứ!

Bác tài nói với theo :

– Này cậu bé, trong 20 năm lái xe bus, tôi chưa hề chứng kiến một việc như thế này đấy!

Người phụ nữ bật khóc, bà mếu máo :

– Cám ơn cậu nhiều lắm! Bác tài thấy không, tôi đã bảo là Chúa sẽ lo cho tôi mà!

Frank quay lại mỉm cười với người phụ nữ :

– Thưa bà, không có chi lớn lao đâu! Vả lại sắp lễ Giáng Sinh rồi!

Frank vội vã đi. Dường như đám mây xám trong lòng cậu đã tan biến. Trên đường về nhà với đôi chân trần, cậu chẳng thấy chân mình lạnh chút nào cả!

***************

Cảm nhận được cái nỗi thống khổ của người khác, đó là một nghĩa cử đẹp.  Nhưng cảm nhận được trong khi chính mình đang mang tâm trạng của một con người không còn tồn tại, vô hình.  Thật là quả cảm, đáng trân trọng hơn.

Đức Giêsu đã dạy : “Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại” (Lc 6,38).

Ngưòi phụ nữ trong niềm cậy trông phó thác, đã thực hiện hết sức của mình để lo cho con cái được ấm áp, đến phần bản thân mình bà chỉ biết phó thác vào Thiên Chúa, rồi giờ đây bà cảm nhận được Chúa đã sắp xếp cho bà, qua tấm lòng thương cảm của anh chàng Frank.

Hai con người, hai hoàn cảnh khác nhau hoàn toàn.  Nhưng cả hai đã thể hiện nơi bản thân mình một niềm tin thật sâu sắc.  Một người đã làm hết sức lực khả năng của mình, rồi đặt hết cả niềm tin vào sự sắp đặt của Thiên Chúa.  Còn người kia biết quan tâm đến người khác, cảm nhận được sự thiếu thốn của người sống quanh mình, từ đó phát sinh tấm lòng thương người. Cả hai đều cảm nhận được niềm vui và sự thanh thản.

Barbara A. Louis

***************

Lạy Chúa, cho con cảm nhận được Chúa đang hiện diện trong những con người khốn khổ đó, như mẹ Têrêsa, cha Đamiêng … hôm nay trong câu chuyện, qua nghĩa cử đẹp của anh chàng Frank, và còn biết bao những tấm gương sáng khác đáng cho con học hỏi và thực hành, để con biết cảm thông, chia sẻ với những người cùng khổ đang sống chung quanh con.  Amen!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *