NÔ LỆ TÌNH DỤC – CHUYỆN “MUA TRINH”

Có những người da trắng bệnh hoạn về thân xác nhất là về mặt tình dục và chỉ muốn quan hệ với trẻ em.  Bên cạnh đó cũng có những người á châu bệnh hoạn về tư tưởng và muốn “mua trinh” các em nhỏ để “xả xui” trong việc kinh doanh.  Trong chuyện “Mua Trinh” này, tôi xin kể cho bạn nghe những gì tôi đã nghe được từ các em. (xin vui lòng đọc phần “Giới Thiệu” để hiểu hơn những gì tôi kể.)

Họ là ai?  Thưa họ là những thương gia có thế giá và máu mặt trong những phi vụ làm ăn lớn ở Á Châu.  Mỗi khi họ trúng mánh thì họ tung tiền qua cửa sổ để yến tiệc ăn mừng.  Khi họ bị thất bại thì họ tìm cách “xả xui” bằng cách quan hệ thân xác với các trẻ em.

Thường thì họ chọn những em khoảng chừng 12 đến 14 tuổi, ngay sau khi các em có kinh nguyệt lần đầu.  Họ trả cho các chủ chứa từ 400 cho đến 1000 dollars để có thể ở với các em trung bình từ 5 đến 10 ngày.  Điểm đến thì họ có quyền chọn, nhưng khách sạn thì các chủ chứa chọn, vì các chủ chứa không muốn đưa các em đến những khách sạn không quen biết.  Theo ước tính của riêng cá nhân tôi qua 7 năm sống và làm việc với các em, thì khoảng 20-30% các em “được” cho uống thuốc hay uống rượu khi quan hệ lần đầu.  Các em này “may mắn” được mê man, nên không biết đau đớn và tủi nhục khi bị cưỡng hiếp.  Chỉ sau khi tỉnh dậy các em mới vật vã đối diện với sự thật đã rồi.  Trong khi đó đa số các em khác phải trải qua những đau đớn kinh hoàng cả về thân xác lẫn tinh thần khi bị cưỡng ép quan hệ xác thịt lần đầu.

Xin lỗi bạn, nãy giờ tôi dài dòng một chút để bạn có thể hiểu được những “bối cảnh” chung quanh của sự việc, mong tránh những sự hiểu lầm.  Giờ đây tôi đi thẳng vào câu chuyện “mua trinh” nhé.

* * * * *

Trong 4 cô bé mà tôi “thuê” lần này có 2 em còn rất trẻ, hay nói đúng hơn là còn rất bé.  Khi tôi được vào trong nhà thổ để “xem mặt” và chọn các em tôi đã nhìn thấy nét sợ hãi trên khuôn mặt của hai em nên tôi chọn hai em ngay.  Với hy vọng tôi có thể khám phá ra những gì đã sảy đến với hai em chăng?  Bên cạnh đó tôi cũng không quên chọn hai em đã đi với tôi lần trước – Vì hai em đã quen với tôi nên dễ cởi mở với những câu chuyện hơn.

Cũng như mọi lần, tôi luôn thuê loại phòng khách sạn sang trọng – Suit – Loại có hai phòng nối liền nhau, 1 phòng ngủ và một phòng coi tivi.  Tôi ngủ trên sofa ở ngoài phòng tivi, còn các em chia nhau ngủ trên hai giường ở phòng ngủ.  Đêm nay là tối đầu tiên, tôi muốn có thời gian “làm quen” với các em,và cũng để các em có cơ hội TIN tôi là người Singapore tốt bụng đang buồn vì “cãi nhau với vợ” nên tôi gọi đồ ăn lên phòng.  Tôi dặn khách sạn biến phòng coi tivi thành một phòng ăn ấm cúng và trang nhã.

Trong bữa ăn, tôi cố gắng gợi chuyện nhưng cũng chẳng đi đến đâu, vì các em chẳng hiểu Tiếng Anh.  Tôi luôn cố gắng tỏ ra mình là một con người thân thiện và tốt bụng, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt buồn rầu của một người đang “có chuyện buồn.”  Gần cuối bữa ăn thì chúng tôi có vẻ thân mật hơn với nhau khi tôi lấy kẹo sôcôla mang từ Mỹ về chia cho các em.  Hoa, cô bé đã từng ở chung với tôi tíu tít:

–  Tao biết mà, ông này thế nào cũng có kẹo cho tụi mình.

Hai bé mới đi lần đầu vẫn rụt rè khi nhận kẹo từ tay tôi.

–  Tụi mày đừng có sợ, ông này tốt lắm, ổng không có “chơi” tụi mình đâu. Hoa động viên.

–  Hổng chừng ngày mai ổng còn dẫn tụi mình đi du lịch và mua quần áo, như ổng đã làm lần trước đó. Tụi mày đừng có lo.  Ông này không phải là “cha già dê” đâu.  Duyên thêm vào.

–  Đôi lúc tao ước gì vợ chồng ổng cãi nhau hoài, để cho ổng dzìa đây thường xuyên. Hoa nói xong rồi cười lớn.

–  Con này, mày trù ổng không à. Cũng may là ổng không hiểu tiếng Việt chứ ổng mà hiểu là mày chết rồi đó.  Duyên cảnh cáo Hoa.

Tối hôm đó chúng tôi không đi đâu, riêng tôi thì rất mệt mỏi vì phải ngồi cả ngày xe từ Việt Nam qua nên sau khi coi tin tức thế giới từ đài CNN, tôi dọn sofa và cố gắng đưa mình vào giấc ngủ.  Tuy vậy tôi nằm đó quay cuồng với những suy nghĩ – và cũng hơi lo sợ.  Nỗi sợ đó thì lần nào cũng có.  Tôi bỗng nghe có tiếng chân người đi rất nhẹ ở phòng ngủ bên trong.  Trong màn đêm tôi thấy hai cái đầu mấp mé sau cánh cửa ngăn hai căn phòng đã được tôi cố tình để hờ không đóng.

–  Ổng ngủ rồi. Tiếng của một trong hai cô bé lần đầu đi với tôi cất lên.

–  Sao tao sợ quá. Thằng cha hiếp tao tuần trước cũng là người Singapore.  Bé kia nói trong hơi thở của lo lắng và sợ hãi.  Tao hy vọng là chị Hoa và chị Duyên nói đúng.  Mong là ổng không mất dạy như thằng cha đó.

–  Hai đứa mày đi ngủ đi. Để cho ổng ngủ.  Đừng có phá ổng.  Duyên có vẻ ra lệnh nhưng giọng cũng rất nhỏ, có thể là sợ tôi thức giấc.

Tôi nằm đó mà máu nóng sôi sùng sục.  Đầu óc tôi miên man hình dung ra những gì đã có thể sảy ra với bé Nga.  Tôi như điên lên, nhưng dằn lòng vì biết mình đang giả vờ ngủ.

Sáng hôm sau, khi đã ăn sáng, chúng tôi thuê xe “túc túc” (loại xe Honda kéo – như chúng ta vẫn thường thấy ở miền Tây) đi chợ tham quan và mua sắm.  Tôi cho phép mỗi em mua một cái vòng đeo tay và một cái váy đầm sang trọng để tối nay tôi sẽ dẫn các em đi ăn ở một nhà hàng rất sang trọng.  Mất hết gần 200 dollar.  Nhưng chỉ nghĩ tới là các em sẽ vui như thế nào khi nhìn thấy mình đẹp và được đi vào nhà hàng 5 sao cũng đủ làm cho tôi… ấm lòng!

Chúng tôi ăn trưa ở chợ – các em ngạc nhiên lắm khi thấy tôi cũng biết ăn bốc như các em.  Sau bữa trưa chúng tôi về lại khách sạn nghỉ.  Và buổi chiều thì chúng tôi đi tắm biển.  Tối hôm đó tôi đóng bộ vest “Ralph Lauren” sang trọng và cùng các em bước vào chiếc xe Camry đang đợi trước cửa. Chúng tôi lên xe với cái nhìn … soi mói của nhiều người.  Mặc kệ, tôi biết họ đang nghĩ gì.

Xe dừng lại trước một nhà hàng Hồng Kông tráng lệ.  Đây là nơi những thương gia tụ họp ăn uống sau những bản hợp đồng được ký kết.  Chúng tôi bước nhanh vào trong phòng riêng mà tôi đã đặt sẵn, tránh những cái nhìn không thiện cảm.  Cả bốn cô bé hôm nay vui ra mặt.  Ngay cả Nga và Bông cũng không còn rụt rè như hôm qua nữa.  Tôi coi thực đơn và gọi toàn là những món ngon, đặc biệt là món tôm hùm rang muối với tỏi.  Các em ăn ngon lành, cười nói vui vẻ như quên hết sự đời.  Bông đứng lên muốn đi nhà vệ sinh thế là Nga cũng muốn đi theo.  Vừa ra khỏi cửa được vài bước Nga chạy như bay trở lại.  Mặt cô tái mét và nước mắt đầm đìa.  Em chui xuống gầm bàn và không cho ai dỗ.  Tôi cố gắng hết sức dùng những câu tiếng Anh thật dễ để hỏi và an ủi nhưng cũng chẳng ép phê gì, thế là tôi nháy mắt cho Hoa và Duyên hỏi em coi chuyện gì đã sảy ra.

Trong tiếng nấc và sợ hãi Nga cho biết là “cái thằng cha ‘mua trinh’ em tuần trước đang ngồi ăn trong nhà hàng này, ngay gần nhà vệ sinh.”  Và mặc cho Duyên và Hoa an ủi, em vẫn nhất định không chịu ra khỏi gầm bàn.  Thấy tình thế có vẻ căng thẳng tôi đứng dậy, đi tới tận quầy tính tiền để trả tiền, cũng là để quan sát xem “thằng cha” đó là ai.  Có quá nhiều người Á Châu trong nhà hàng này, thế là sau khi trả tiền xong tôi lững thững quay về bàn ăn và lấy chiếc áo vest khoác lên trên đầu của Nga, và 5 chúng tôi rời nhà hàng, bỏ dở bữa ăn đang ngon miệng.

Đêm hôm đó, em kể câu chuyện của em cho các bạn nghe và tôi xin tóm lại như sau:

Em không thuộc nhóm “may mắn” bị chuốc rượu hay thuốc mê khi bị “mua trinh.”  Em chống lại mãnh liệt: em khóc than, em gào thét, em cấu xé.  Đáp lại sự chống phá mãnh liệt của em là những đe doạ, rồi đến những cái tát tai, và cuối cùng em bị cột hai tay vào thành giường và cái khăn lau mặt được nhét vào miệng của em.

Em vẫn vùng vẫy trong những đớn đau của thân xác khi bị “mua trinh.”  Và sau khi thằng cha đó đã thoả mãn thú tính, thì em được mở trói và bị lôi vào nhà tắm để rửa những giọt máu vây vãi trên người.  Và trong hai ngày ở với thằng cha đó em đã bị cưỡng hiếp 5 lần.

Tôi nằm ngoài sofa nghe em kể với 3 cô bé kia mà như muốn điên lên.  Tim, gan và mọi thứ trong cở thể tôi như đảo ngược.  Mắt tôi đang nhìn vào tivi mà như đang nhìn thấy chính “thằng cha” đó.  Tôi muốn đạp đổ và đập nát tất cả những gì quanh tôi.  Tôi muốn lao vào trong phòng ôm em vào lòng và an ủi em, nhưng….  Tôi không thể làm được những điều đó.  Tôi sẽ bị lộ diện và tôi sẽ chết và có thể em cũng sẽ chết.

Ba ngày sau đó tôi cứ như người mất hồn.  Tôi không đủ can đảm để nhìn thẳng vào mặt em, vì tôi sợ tôi khóc.  Nhưng tôi lại cứ lén nhìn sau lưng em, nhìn khi em không nhìn tôi.  Nhìn để gởi tất cả tình thương yêu của tôi cho em.

* * * * *

Chút Suy Tư:
Bạn thân mến, một câu chuyện buồn thường làm cho người ta không muốn nghe vì nó dễ làm cho họ cảm thấy buồn.  Và khi tôi ngồi viết lại câu chuyện “mua trinh” này mà da gà tôi vẫn còn nổi lên, nước mắt tôi vẫn tuôn dài, và thú thật với bạn “sự điên giận” vẫn còn cuồng nhiệt trong tôi.  Tôi đã phải đứng dậy đi ra khỏi phòng vài lần, uống nước và nhìn lên Thánh Giá cầu nguyện, cho tâm hồn tôi bớt sóng để có thể hoàn tất câu chuyện này.  Tôi xin lỗi nếu tôi đã làm cho bạn buồn.  Nhưng bạn ơi, cuộc sống của bạn và tôi chắc đã có những lần gặp những chuyện rất đau thương, cảm thấy như gục ngã, nhưng lại có một ai đó giúp chúng ta qua được thì còn niềm vui nào bằng bạn nhỉ!

Xin bạn đừng buồn, vì đó không là chủ đích của tôi khi viết câu chuyện này.  Và chắc chắn những em bé bị bán qua Campuchia làm nô lệ tình dục cũng không vui khi biết rằng bạn buồn về chuyện buồn của họ.  Tôi mong bạn sau khi đọc bài này hãy thương các em hơn!  Hãy sống tốt hơn! Nếu cuộc đời cần bạn vui, xin bạn hãy góp cho đời một nụ cười!  Nếu cuộc đời đang ban tặng cho bạn điều gì, xin bạn hãy trân trọng giữ nó, và biết chia sẻ cho những người chung quanh.  Xin bạn đừng than phiền hay đòi hỏi quá đáng vì biết bao nhiêu người đang ước mơ những điều bạn đang có nhưng lại không được.

Và sau khi đọc xong bài viết này, nếu trong tâm hồn bạn có một tiếng mời gọi nào đó; có thể nó là lời mời gọi bạn chia sẻ những gì bạn có với những người kém may mắn hơn bạn trong gia đình, nơi cộng đòan, sở làm, hay thế giới này, xin bạn đừng khước từ và đừng bao giờ sợ cất lên tiếng nói thay cho họ.  Xin bạn hãy cùng với tôi gởi bài viết này đến tất cả những người bạn quen biết.  Các em cần bạn!  Xin bạn hãy là tiếng nói của các em đến với thế giới bên ngoài.  Xin bạn hãy bằng tiếng nói hay hành động của mình dẫn các em ra khỏi “điạ ngục trần gian” hay “cái cũi nhốt người” để cho các em có cơ hội nhìn về ánh sáng.

Phúc âm thánh Marcô đoạn 10 câu 13 đến 16 ghi lại như sau: Người ta dẫn trẻ em đến với Ðức Giêsu, để Người chạm tay vào chúng.  Nhưng các môn đệ xẵng giọng với chúng.  Thấy vậy, Người bực mình nói với các ông: “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Thiên Chúa thuộc về những ai giống như chúng.  Thầy bảo thật anh em: Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào”.  Rồi Người ôm lấy các trẻ em và đặt tay chúc lành cho chúng.

Linh Mục Martino Nguyễn Bá Thông
http://www.hayyeuthuongnhau.org/

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *