ĐÃ BIẾT ĐƯỜNG ĐI CỦA TIM TA, MONG CON MỌI NGÀY HÃY ĐẾN GẶP TA.
Khi các mục đồng quay trở về sau khi đã gặp Thiên Chúa Giáng Sinh, mọi sự đều chìm trong tĩnh mịch.
Hài Nhi Giêsu ngẩng đầu lên nhìn về phía khung cửa đang hé mở.
Một cậu bé dáng rụt rè… lập cập run vì lạnh và sợ.
Hài Nhi lên tiếng:
– Lại gần đây đi! Sao bạn lại run sợ thế?
Cậu bé trả lời:
– Con… con chẳng dám… con chẳng có gì cho Chúa cả.
Hài Nhi trả lời.
– Mình quá ư mong bạn làm cho mình một món quà!
Đứa bé trai xa lạ đỏ mặt xấu hổ.
– Thật sự là con chẳng có chi hết… chẳng có chi thuộc về con cả mà; nếu con có được cái chi thì con nhất định tặng cho Chúa tức thì… Chúa xem này…
Cậu bé vừa nói vừa lục tung cả cái túi quần vá nhiều chỗ, rồi lôi ra một lưỡi dao đã sét gỉ.
– Đó, Chúa thấy chưa, đó là tất cả những gì con có; nếu Chúa muốn, con xin tặng nó cho Chúa.
– Ồ không! Cứ giữ nó đấy. Mình muốn những cái khác của bạn kia. Mình mong bạn làm cho mình ba món quà.
– Con muốn làm cho Chúa lắm, nhưng con có thể làm gì cho Chúa?
– Bạn hãy tặng mình tranh vẽ cuối cùng trong những bức tranh bạn đã vẽ.
Cậu bé hoàn toàn bối rối, đỏ mặt. Cậu bước đến gần máng cỏ và, như để Mẹ Thánh Maria cùng Thánh Cả Giuse không nghe được điều mình nói, cậu thì thào vào tai Giêsu Hài Đồng:
– Con không thể… bức tranh con vẽ quá tệ … chẳng ai muốn xem bức tranh này!
Hài Nhi Giêsu trả lời.
– Chính vì thế mà mình muốn xem bức tranh ấy. Bạn phải luôn dâng cho mình cái mà người khác vất đi và những gì có trong bạn khiến người ta không bằng lòng.
Rồi Hài Nhi nói tiếp:
– Mình muốn bạn cho mình cái dĩa ăn của bạn.
– Nhưng mà con đã làm vỡ cái dĩa ấy hồi sáng rồi mà, cậu bé ấp úng đáp.
– Chính vì thế mà mình muốn cái dĩa ấy… Bạn phải luôn dâng cho mình những gì đã vỡ nát trong đời bạn, mình muốn hàn gắn nó lại…
Và, giờ đây, bạn hãy lập lại câu trả lời mà bạn đã nói với cha mẹ bạn khi họ hỏi bạn tại sao bạn làm vỡ cái dĩa…
Cậu bé sa sầm nét mặt, cúi đầu hổ thẹn, và, buồn bã, cậu thì thào:
– Con đã nói dối với cha mẹ con … con đã nói rằng cái dĩa vô tình trượt khỏi tay con; nhưng đó không phải là sự thật… sự thật là lúc đó con đang giận dữ và đã cộc cằn hất cái dĩa ra khỏi bàn, nó rơi xuống sàn gạch lát và vỡ tan!
Hài Nhi Giêsu nói.
– Đó là điều mình muốn nghe bạn nói ra! Bạn hãy luôn trao cho mình những gì là khó chịu trong cuộc sống bạn, những dối trá, những vu khống, những hèn nhát và những ác độc của bạn. Mình muốn cất bỏ những gánh nặng ấy cho bạn… Bạn chẳng cần những điều ấy… Mình muốn bạn hạnh phúc và hãy luôn biết rằng mình hằng tha thứ những lỗi phạm của bạn.
Hài Nhi Giêsu ôm hôn cậu bé để cám ơn ba món quà vừa nhận, rồi nói thêm :
– Bây giờ bạn đã biết rõ con đường của Trái Tim mình, mình mong bạn, mọi ngày, cứ đến gặp mình…
Khuyết Danh – Trương Văn Tiến dịch – Trích Vietcatholic.net