Xin tiếp tục gởi đến Bạn phần 2 ”Tập Bút Ký”nhỏ bé đơn sơ của LM. Simon Phan Văn Bình, người con của Núi Rừng Trường Sơn năm nào, nay đã trở thành mục tử hiếm hoi giữa anh em sắc tộc thiểu số Xê-đăng, Ha-lâng, Jeh, Ka-Yon.
***
Ngày…Tháng…Năm…Buôn làng Dak-Kang-Pêng có vài cụ già muốn gặp Linh Mục trước khi quy hồi tiên tổ. Tôi đem theo vài lon nước, qua chợ mua vài ổ bánh mì trước khi lên đường. Ðường đi không khó nhưng ngoằn ngoèo quanh co. Thung lũng sâu bên những ngọn đồi đã thành nương rẫy, xa xa vài bóng cây Kơ-nia cao vút. Buôn làng nhà tranh vách nứa với 560 nhân khẩu. Vài cụ già an phận chờ chết không chút buồn phiền lắng lo… Vài em bé đang bị bệnh với cơn sốt mê man… Một bà mẹ ẵm em bé hai tháng tuổi trên tay đứng chờ tôi giữa ánh nắng ban trưa. “Lạy Chúa! Giữa núi rừng Trường Sơn này, có một gian nhà nhỏ lụp xụp được dành riêng cho Chúa. Con và vài ba người đã khom lưng cúi mình chui vào để quỳ gối hát ca thờ lạy Chúa. Tiếng hát đã vang vọng trong thinh không, như mất hút giữa núi rừng, nhưng xin được hòa lời ca tiếng hát cùng với Giáo Hội hoàn vũ để dâng lên Thiên Chúa Tình Yêu…vì Chúa vẫn hằng yêu thương con, và yêu thương mọi người trong buôn làng này.”
Ngày…Tháng…Năm… Em bé chăn bò đã chết oan uổng… một chú bò đã đá trúng người của em, làm đứt mạch máu. Nơi đèo heo hút gió này vô phương cấp cứu, máu ra nhiều và em đã an giấc nghìn thu. “Lạy Chúa, nếu con có phương tiện tiếp cứu thì em bé này đã không chết. Xin cho con phương tiện phục vụ và niềm vui dọc ngang, ngang dọc, xẻ núi dời non.”
Ngày…Tháng…Năm… Một người mẹ buôn làng Tu-ria lâm bồn cần cấp cứu. Đã chuyền bụng 3 ngày mà đẻ không ra, đang ôm cột nhà la hét om xòm. Được dân làng cấp báo, tôi lên Toà Giám Mục mượn chiếc xe con. Người mẹ được khiêng ra đường lộ để lên xe về bệnh viện Kontum. Những nét mặt u buồn lặng lẽ nhìn theo, nhưng bệnh viện Kontum đã cứu nguy cho người mẹ. Một người con trai của Núi Rừng ra đời. ”Lạy Chúa, con vui mừng làm việc này để đền đáp công ơn người mẹ đã sinh ra con với bao lo toan thiếu thốn.”
Ngày…Tháng…Năm…Tôi trở lại thăm dân làng Kan-Tu-Pêng. Thời gian trôi nhanh, nắng nhạt dần, làn nước đen thẫm, ngọn núi chênh vênh như bức màn đen khép lại không gian vắng lặng và âm u của núi rừng… Mọi người chúng tôi không ai bảo ai, đều nín lặng, cúi đầu cảm tạ Ðấng Tối Cao. Lời kinh Lạy Cha lại vang lên bên giòng sông Pơkô… “Nước Cha trị đến… hằng ngày dùng đủ… khỏi mọi sự dữ… Amen”. Bàn tay vị mục tử và bàn tay những người con của Núi Rừng siết chặt lấy nhau để rồi chia tay nhau. “Lạy Chúa! Con nhớ cuộc chia tay của thánh Phao-lô với Đoàn Chiên năm nào trên bờ hồ… Có lẽ cuộc chia tay ấy cũng giống cuộc chia tay của con với đoàn chiên buôn làng Kan-Tu-Pêng hôm nay. Con buồn… Nỗi buồn man mác của người mục tử…”
Ngày…Tháng…Năm… Chú Nôm qua đời. Chú là giáo lý viên từ năm 1942 tới bây giờ. Đã bao năm chú sống như mọi người, và sống giữa mọi người để rao giảng Lời Chúa. Con người đáng kính và đáng khâm phục, nay đã già ốm, không đi lại được, ngồi một chỗ, nhưng vẫn tiếp tục nói về Chúa. Cuốn Kinh Thánh vẫn để bên đầu giường. Hôm nay người con của Núi Rừng đã về với Chúa sau một lần hiếm hoi trong đời được gặp Linh Mục. “Chúa ơi! Có thể đây là lời cầu nguyện của Chú Nôm: Lạy Chúa! Xin cho con được ra đi vì mắt con đã thấy…”
Ngày…Tháng…Năm… Một bà già đã đi gần 50 cây số để về Kontum lo việc linh hồn. Quả đúng như vậy. Bà sốt sắng dọn mình chịu các bí tích. Ngả mình ngủ qua đêm và sáng hôm sau bà không còn thức dậy nữa. “Lạy Chúa! Xin cho bà được nghỉ yên muôn đời trong Nước Chúa, vì bà đã tin yêu phó thác vào Chúa suốt cả cuộc đời.”
Ngày…Tháng…Năm…Hôm nay tôi “hành hương” xuyên suốt miền Ðầt Hứa:
Kontum, Dak-Hà, Dak-Tô, Ngọc-Hồi, Dak-Glei… Nào là buôn làng với nhà Rông, thung lũng với núi đồi, khe suối thác ghềnh với cầu treo… mỗi nơi mỗi cảnh, thiên hình vạn trạng nơi các bộ tộc: Jeh, Striêng, Xê-đang, Ha-lâng… 16 giờ tôi dặt chân lên miền Dak-Glei, điểm cuối của Giáo Phận Kontum. Thông reo như Ðà Lạt, không khí se lạnh về chiều. Dân cư nằm rải rác theo đường chân núi. Chiếc cầu treo đong đưa vì kẻ qua người lại. Bên một con sông và một cánh đồng nho nhỏ, mỗi ngày có một chuyến xe khách đi từ Kontum về Dak-Glei…17 giờ, anh em buôn làng Ya-tun, nam phụ lão ấu, túa ra đường đón người mục tử đi ngang qua để xin được xưng tội…23 giờ khuya mới về tới nhà vì đường rừng trong đêm tối thật khó đi. ”Lạy Chúa, xin ban cho con một ý chí mạnh mẽ để con được kiên vững trong gian nguy và lao nhọc.”
Ngày…Tháng…Năm… Ngày lễ Phục Sinh, tôi ngồi toà giải tội suốt cả ngày mà vẫn còn người chờ đợi đến lượt mình. Mấy ngàn giáo dân đã về đây, họ ngồi nằm la liệt khắp vườn Nhà Thờ. Ðêm Vọng Phục Sinh, đêm thánh huyền nhiệm, đứng bên cạnh Ðức Giám Mục, tôi cất cao lời công bố ”Anh Sáng Chúa Ki-tô” cho hàng ngàn người con của Núi Rừng bằng thổ ngữ Bahnar. Tôi hát lên bài ca Exultet hoành tráng bằng thổ ngữ Xê-Đăng. Ðức Giám Mục ban Phép Thánh Tẩy cho gần 100 anh em tân tòng gồm các bộ tộc Jeh, Xê-đang, Bahnar… trong đó có rất nhiều em bé và người già cả. “Lạy Cha! Ước chi ngọn lửa đêm nay vươn lên như hương trầm nghi ngút, hòa nhập với lời kinh tiếng hát của những người con núi rừng Trường Sơn đang tụ họp nơi đây, để dâng lên Cha như tấm lòng tin yêu và cậy trông phó thác…”
Ngày…Tháng…Năm… Người con gái buôn làng Kon-Dau-Yôp với bệnh nan y không còn phương thuốc chữa trị. Tôi đưa xe tới bệnh viện chở chị xuất viện. Ðến ngõ cụt bìa rừng, đã có sẵn những thanh niên chờ khiêng cán. Vài người phụ nữ bà con chạy lại, nhìn nhau khóc lóc kể lể… Những lời nói líu lo đầy thương mến. Tiếng chim khứu từ xa vọng lại, tiếng suối róc rách vẫn không ngưng chảy. Tôi đứng lặng người trong không gian mênh mông giữaTrời và Ðất, để khẩn cầu cho đứa con của Núi Rừng. Ðến bên người con gái, tôi trao Mình Thánh Chúa lần cuối cùng cho chị. Chị nói lời cám ơn, điều mà người Dân Tộc ít khi nói. Hai bàn tay chị giơ lên như muốn nắm lấy bàn tay người mục tử. Ðoàn người khiêng chị đã khuất dần sau những rặng núi. “Lạy Chúa, con trở về nhưng Chúa đang cùng đi với họ. Xin cho cô gái được giảm bớt cơn đau, và xin dẫn đưa cô về nơi Bình Yên Vĩnh Phúc trong Nước Chúa. Amen.”
Ngày…Tháng…Năm…Hôm nay, tôi làm phép cho 20 đôi hôn phối. Nhiều người mẹ vẫn mang con sau lưng hay bồng con đang bú mớm bước lên làm Phép Hôn Phối. Một em bé chạy lại nắm váy mẹ, người mẹ một tay nắm lấy tay chồng đọc lời thề ước, một tay nắm lấy váy sợ nó tụt ra. “Lạy Chúa, ngày xưa Chúa là khách dự tiệc cưới Cana, nhưng hôm nay trong nhà nguyện nhỏ bé này, Chúa là chủ hôn ban muôn vàn ân phúc.”
Ngày…Tháng…Năm… Một người từ bệnh viện đến xin tiếp cứu để có tiền mua một xị máu cho đứa con sắp lên bàn mổ. “Lạy Chúa! Chúa hằng ban ân huệ cho con cái Chúa qua những bàn tay của ân nhân xa gần. Con xin tạ ơn Ngài.”
Ngày…Tháng…Năm… Dân làng chia nhau đi tìm chú Rei, chú là Iao-phu (giáo lý viên) đã thay mặt cha sở dạy giáo lý và quản lý họ đạo hàng chục năm. Chú đã tận tụy hy sinh nên dân làng thương tiếc như người cha. Trên đỉnh núi cao sương mờ, người ta đã gặp thấy chú nằm chết sấp ở thế quỳ khom lưng, tay vẫn cầm tràng hạt. Mặt mày và cổ đã bị kiến và bọ bu ăn. Có lẽ chú đã bị rắn cắn, biết mình không thể qua khỏi, chú đã cầm lấy tràng hạt quỳ sấp dọn mình, và chú đã ra đi bình an trong Chúa. Thân xác chú đã bay mùi. Dân làng đem xác về an táng tại nghĩa trang gần làng. “Lạy Chúa! Một người kitô gương mẫu đã ra đi… Xin cho con được trung kiên bền đỗ đến giây phút cuối cuộc đời. ”
Ngày…Tháng…Năm… Hôm nay, anh chị em Dân Tộc đã đi về nhà thờ Chính Toà Kontum. Rất nhiều người mẹ mang theo con mình, từ mới sinh chưa đầy tháng cho tới ba bốn tuổi, người què được bà con cõng trên lưng, kẻ đui mù được người thân dắt dìu đi quờ quạng, người câm kẻ điếc cùng chung niềm vui ngày Chúa sinh ra đời.
Ðêm Chúa Giáng sinh, hàng ngàn người con Dân Tộc của Núi Rừng Trường Sơn bao gồm Bahnar, Rơngao, Xê-đăng, Jeh, Halâng… Họ đứng im lặng trong màn đêm, nhưng hướng lòng về tiền đường Nhà Thờ Chính Tòa trong ánh sáng uy linh huyền nhiệm của đêm Chúa sinh ra đời. Qua bao nhiêu vất vả nhọc nhằn, bao nhiêu hy sinh và lo lắng. Đêm nay, trong niềm tin yêu vào Đấng Cứu Thế đang hạ sinh, những người con của Núi Rừng cũng bắt gặp một Giê-su khó nghèo, Ngài không cho họ tiền bạc chức quyền, không cho họ cuộc sống dư đầy, nhưng cho họ sự an bình và tình yêu thương trìu mến… “Lạy Chúa Giê-su Hài Ðồng! Xưa kia các người chăn chiên đã ra về tay không. Hôm nay cũng thế, những người con của Núi Rừng cũng ra về với hai bàn tay trắng, không có quà Noel, nhưng lòng họ tràn đầy niềm hân hoan vui xướng vì Ơn Cứu Độ đã được sinh ra cho muôn người, và đã lan tỏa đến vùng đèo heo hút gió của núi rừng Trường Sơn này.”
LM. Simon Phan Văn Bình – trích trong tập bút ký “Xê Đăng Miền đất Hứa”