SAU BỨC MÀN

Tôi quan sát thấy nhiều người homeless đứng xin tiền ở các góc đường hoặc ở một số tiệm ăn Việt Nam, vì họ biết người Việt có tấm lòng quảng đại, tôi thường thắc mắc họ ngủ nghỉ ở đâu.  Tôi cũng đã từng làm việc ở các trung tâm của chính phủ dành cho họ trú ngụ (Homeless Shelters) nhưng các trung tâm đó chẳng bao giờ có đủ chỗ cho tất cả mọi người.  Tôi dần dà dò hỏi được hai chỗ, một nhóm sống dưới gầm cầu, và một nhóm sống trong các bụi rậm cạnh con rạch, và tôi mày mò đến thăm họ.  Thật sự mà nói, những ngày đầu đến với họ, tôi cũng hơi e dè, sợ sệt, vì quá khứ “lẫy lừng” của họ; nhưng sau khi đến với các anh chị em vô gia cư này, tôi thấy họ khác với những gì xã hội nhìn họ và gán cho họ.  Vì những lầm lỡ trong quá khứ, một số người đã bị tù nhiều năm.  Xã hội con người thường có khuynh hướng xua đuổi và loại trừ họ ra khỏi guồng máy của xã hội, nên nhiều người khi được ra tù muốn làm lại cuộc đời thì không có lối để bước đi.  Tôi không thấy họ như xã hội nhìn họ; tôi thấy họ cũng là con cái của Chúa, họ có sự sống, có một tâm hồn khát khao tình thương như tôi.  Một zzđiều tôi xác tín là Thiên Chúa vẫn thương yêu họ như Chúa yêu thương tôi.

Tôi đến với họ bằng một tấm lòng thương mến, mà không có một chương trình, một ý tưởng nào khác cho họ.  Các anh chị này đã mở lòng đón nhận tâm tình này, và cho tôi “giấy phép” đi vào cuộc đời họ.  Những lần đầu tôi đến với những thùng mì gói, cà phê, bánh mì, thì họ đón nhận một cách e dè.  Cũng dễ hiểu thôi vì lâu lâu cũng có người đến cho quà, nhưng đồng thời cũng tìm cách lôi kéo họ theo đạo Kitô.  Nên khi tôi đến thăm, họ cũng nghĩ rằng tôi đến cho quà để “dụ dỗ rủ rê” họ theo đạo của tôi, và đặc biệt hơn nữa khi biết tôi là linh mục.  Sau vài lần đến thăm, họ cảm nhận rằng tôi đến với họ không có mục đích lôi kéo họ theo đạo Công Giáo của tôi, mà chỉ muốn đến nâng đỡ họ vì tình người với người.  Tôi thấy rất rõ những lần sau tôi đến, họ dỡ bỏ “mặt nạ” xuống vì cảm thấy an tâm không bị lên án.  Họ cảm thấy thoải mái và xem tôi như người trong nhà, không còn là vị khách lạ.  Lâu lâu lại có người ngồi tâm sự cuộc đời mình cho tôi nghe mà không sợ tôi chê bai, trách cứ, khinh thường hay lên án.  Tôi hiểu rằng đó là những giờ phút thánh thiêng nhất của một con người và tôi được phép đi vào tâm hồn họ, mà thường họ chẳng chia sẻ nỗi lòng u uất với bất cứ ai.

Tôi không nói một lời về Chúa về Mẹ, mà chỉ nói về tình người, để san sẻ, nâng đỡ, ủi an, cảm thông, đón nhận, … và đâu đó, nơi vùng đất “rừng thiêng nước độc” ngay giữa lòng thành phố San Jose, tôi nhận ra sự hiện diện của Thần Khí Thiên Chúa đang ngự trị ở một góc thầm kín nào đó nơi tâm hồn họ, và tên gọi của Thần Khí là tình yêu.  Chỉ có tình yêu mới thúc đẩy tôi đến với họ, và cũng chỉ có tình thương họ mới an tâm dám vén bức màn đời họ cho tôi được đồng cảm, chỉ có tình thương mới đưa con người đến với nhau.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài của các anh chị vô gia cư này thì ai cũng cảm thấy hơi e dè để tiếp cận.  Thật sự mà nói, cuộc sống cũng cần phải có những giây phút mà bức màn cần được giăng lên để che lấp những ẩn khuất sau những bụi cây của chốn hoang dã âm u.  Tôi đã được diễm phúc vượt qua các lùm cây um tùm, được phép vén bức màn mang nhiều nét nhàu nát cuộc đời để đi vào chốn rừng thiêng này, là nơi thánh thiêng nhất của con người, mà ở đó không còn một cái gì ngăn cách cho hai trái tim nghe tiếng thổn thức của tình yêu đồng loại.  Giây phút đó, không còn những ngăn cách của giàu nghèo, tốt xấu, màu da, tôn giáo, trình độ, những bề ngoài hào nhoáng được để lại bên ngoài bức màn, để mọi người vén bức màn của chính mình lên đi vào cuộc tình sau bức màn ấy, ở đó không có sự lên án, mà nơi đó chỉ chan chứa tình thương, sự thật, sự sống, và đón nhận.

Hôm nay D., một trong số những người homeless, rủ tôi ăn cơm chung, hai anh em ngồi chồm hổm ăn cơm thô với thịt heo kho với nhau, rồi pha trà hàn huyên tâm sự thật dài và thật sâu, thật dài như bề dài con rạch bên cạnh túp lều, thật sâu như bề sâu của chốn rừng sâu hoang dã sau các lùm cây rậm rạp.  Tôi có cảm tưởng như cả triều thần thiên quốc cũng đang lắng tai nghe cùng với tôi.  Những giây phút thánh thiêng này không phải lúc nào cũng có, đó là lúc ân sủng và tình yêu Thiên Chúa đang tuôn đổ xuống trên tâm hồn đang rộng mở để được đón nhận ơn tái sinh bởi Thần Khí.

Bức màn được vén lên, và ánh sáng được dọi vào chốn thiêng liêng ẩn khuất nhất.  Sau bức màn đó, con người trở nên trần trụi, tỏ lộ một trái tim thịt mềm, một trái tim mang nhiều vết thương bầm tím cuộc đời, một trái tim đang rung động và thèm khát được yêu.

Lạy Chúa, con hay dùng nhiều lớp màn để che đậy lại cuộc đời của chính con, có bức màn này, còn cảm thấy an tâm vì không ai biết rõ để lên án con; con sợ hãi mỗi khi bỏ bức màn xuống vì lúc đó con quá dễ bị tổn thương, lúc chẳng còn gì để có thể chống đỡ ngay cả những cơn gió thoảng ngang qua cuộc đời, lúc con cảm thấy trần trụi nhất.  Xin giúp con cũng tập vén từng lớp một các bức màn lòng con, để cho Chúa nhìn ngắm con trần trụi sau bức màn của lòng con, mà sau bức màn đó, con gặp  Chúa và Chúa gặp con – và câu chuyện tình yêu có cơ hội được triển nở.

Giuse Ngô Văn Chữ, S.J.
May 27, 2011

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *