ĐÔI MẮT

“Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” người ta thường nói như thế để ca ngợi đôi mắt.  Tôi vốn sở hữu một đôi mắt đen khá to hơi sâu, thêm cặp chân mày rậm và đôi lông mi dài hơi cong.  Đủ chuẩn để được gọi là đôi mắt đẹp.  Tôi vẫn thường được nghe khen về đôi mắt ấy, thậm chí có người còn bảo đó là đôi mắt của con gái (vì tôi là một nam nhi chính cống).  Và bản thân tôi cũng thầm tự hào về “đôi mắt đẹp” ấy cho đến ngày tôi gặp anh, trong giờ cầu nguyện Lòng Chúa Thương Xót mỗi chiều thứ năm ở nhà thờ Chí Hoà.  Anh tên là Phú, một thanh niên mù ở Trung Tâm Bừng Sáng lên làm chứng cho mọi người về Lòng Thương Xót Chúa.

Thoáng nhìn, anh cũng bình thường như mọi người, cặp kính đen trên khuôn mặt khá đẹp trai, nhưng khi anh gỡ kính ra, mọi người mới biết anh…không có đôi mắt.  Trên khuôn mặt ấy, chỗ của đôi mắt chỉ là mảng da liền không có con ngươi!

Với giọng trầm buồn, anh kể về cuộc đời mình.  Ngay khi lọt lòng mẹ, anh đã không nhìn thấy ánh sáng.  Cha anh đến bệnh viện thăm con lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, vì ông đã nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con anh từ cái nhìn đầu tiên ấy.  Người mẹ cố gắng cứu mang anh cho đến năm 4 tuổi rồi cũng bỏ rơi anh đi với một người đàn ông khác.  Từ đó anh mồ côi cả cha lẫn mẹ, cũng may còn có ông bà ngoại chăm sóc đứa cháu tật nguyền côi cút.

Cuộc sống của anh là một chuỗi ngày dài đau thương buồn tủi vì mặc cảm và cô đơn.  Anh chưa từng biết đến ánh sáng, chưa từng được nhìn ngắm những kỳ công tuyệt vời Chúa đã tạo dựng nên.  Anh thiếu thốn mọi thứ, mọi sự trên đời nhưng anh hơn tôi và những bạn trẻ khoẻ mạnh khác vì anh có được một sức mạnh kỳ diệu của niềm tin và tình yêu.  Anh đã phấn đấu để trở thành một con người bình thường như bao người khác.  Anh lại là một người Kitô hữu chính danh, một người có thể giúp ích cho người khác chứ không cam chịu phận tăm tối, sống kiếp tầm gởi, hoặc ngồi than thân trách phận.

Hiện anh đang là sinh viên năm thứ II Đại Học Xã Hội Nhân Văn.  Ngoài giờ học ở trường, anh còn dạy kèm vi tính miễn phí cho các bạn khuyết tật, để những bạn đó có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài qua mạng tin học.  Chưa hết đâu, anh còn có thể đánh đàn guitar, hát và chơi trống nữa.  Đôi mắt mù loà đã không cản trở anh tiến tới phía trước với đầy niềm tự tin.  Bóng tối không ngăn cản được bước chân anh.  Vì ánh sáng của niềm tin luôn rực cháy trong tâm hồn anh.  Ánh sáng của Đức Kitô Phục Sinh chói sáng trong tâm trí anh.

Tôi và cả cộng đoàn chiều hôm đó ngất ngây khi thấy anh ôm cây đàn guitar cất tiếng hát ca ngợi lòng thương xót của Chúa: “Chúa ghi vào hồn con dấu ấn của Ngài. Chúa đi vào hồn con êm ái tuyệt vời, mấy cung đàn tơ, tấu lên trìu mến.  Khúc ca cuộc đời con thơm ngát hương trời.” Anh tật nguyền thế mà lại can đảm tuyên xưng rằng : “Hồng ân Chúa, tràn trề thánh ân. Tay con nhỏ bé đón sao cho vừa…”  Còn tôi thì sao nhỉ?  Có cảm nghiệm hồng ân Chúa trong đời mình và can đảm làm chứng cho tình yêu Chúa không?

Khi cha linh hướng hỏi anh có còn mặc cảm hay phiền trách Chúa vì đã không cho anh có đôi mắt như những người bình thường khác không?  Anh cười nhẹ đáp một câu mà ai nghe cũng giật mình: “Thưa cha, lúc đầu thì có, thậm chí đến mức tuyệt vọng không muốn sống nữa.  Thế nhưng từ ngày con nhận biết Chúa và có niềm tin thì không còn ý nghĩ đó nữa.  Con tạ ơn Chúa đã tạo dựng nên con như thế này.  Vì nếu sáng mắt biết đâu con lại có dịp để phạm tội làm mất lòng Chúa nhiều hơn?”

Nhìn lại mình, nghĩ đến đôi mắt đẹp của tôi, chợt giật mình.  Tôi đã làm gì với đôi mắt Chúa ban cho?  Tôi đã sử dụng chúng như thế nào?  Tôi đã được tận hưởng những vẻ đẹp của ánh sáng, của thiên nhiên vũ trụ, của con người, của vạn vật.  Tôi có nhận ra đó là ân huệ Chúa dành cho tôi không?  Hay tôi cho đó là điều tự nhiên?  Đã bao lần tôi đã dùng đôi mắt đẹp này để lướt vào những trang Web đen, để nhìn những điều tệ hại, tội lỗi, để đọc những điều có thể làm băng hoại tâm hồn.  Đã bao lần tôi thấy những điều sai trái nhưng tôi ngoảnh mặt làm ngơ.  Đã bao lần tôi chứng kiến những điều thương tâm nhưng tôi che mặt quay gót.  Đã bao lần tôi chỉ trau chuốt vẻ bề ngoài mà chưa một lần ngó vào chiều sâu.  Đã bao lần tôi chỉ đánh giá qua hình thức mà chưa hề ngắm kỹ đến nội dung.

Tham dự buổi cầu nguyện và làm chứng của anh Phú, là dịp để tôi nhìn lại chính bản thân mình để suy nghĩ sâu hơn về những gì tôi đã được hưởng, về những gì tôi đã trải qua, về những gì tôi đã, đang và sẽ làm.

Cảm tạ Chúa đã cho tôi có dịp tham dự những giờ cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa và Đức Mẹ ở nhà thờ Chí Hoà.  Chính nhờ “ĐIỂM HẸN GIÊSU” này mà những người trẻ như tôi nhận thức được nhiều điều kỳ diệu.  Chúa đã dùng “đôi mắt tâm hồn” của anh Phú, để mở “đôi mắt xác thịt” của tôi. Chúa đã dùng ánh sáng mầu nhiệm niềm tin của anh để soi sáng ánh mắt đức tin mù tối của tôi.

Những nhân chứng của Lòng Thương Xót Chúa là ánh sáng Chúa gửi đến cho mỗi người trẻ chúng tôi, để mãi là những lời nhắc nhở chúng tôi biết phấn đấu trở thành những Kitô hữu chính danh.  Tôi ao ước mình có thể trở thành một chứng nhân cho Lòng Thương Xót của Chúa ngay trong cuộc sống này, ngay trong môi trường tôi đang sống, đang sinh hoạt, để nhiều người nhận biết được tình yêu tuyệt vời của Thiên Chúa.  Lời ca của anh còn âm vang mãi trong tôi: “Hồng ân Chúa tràn trề tháng năm, tay con nhỏ bé đón sao cho vừa.  Hồng ân Chúa vô biên vô tận, tim con nhỏ bé nhưng hãy còn vơi.”

Những ngày mưa tháng Sáu 2008
Phượng Thái

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *