NÔ LỆ TÌNH DỤC – CŨNG MỘT KIẾP NGƯỜI

“Nga – Thiên Nga” là cái tên tôi đặt cho em vì em đã không còn nhớ cái tên tiếng Việt của mình.  Theo lời em kể, thì em là một trong những người Việt đầu tiên bị bán qua Campuchia làm nô lệ tình dục.  Khi đó em 9 tuổi và khi tôi gặp em thì em đã 19.  Có nghĩa là đã hơn nửa kiếp người của em phải sống trong tủi nhục và đau khổ.

* * * * *

Tôi gặp em rất tình cờ.  Và cũng chưa bao giờ có ý định “chọn” em là “đối tượng” để tìm hiểu vì em đã quá tuổi vị thành niên.  Tôi đang ngồi trong quán cafê đợi các mụ tú bà mang “hàng” (là các em gái dưới tuổi vị thành niên) đến chào, thì em bước vào quán.  Em không để ý gì đến tôi mà đi thẳng đến các người da trắng ngồi ở những bàn kế bên, có lẽ họ là dân mua hoa.  Tôi không nghe họ nói gì nhưng thừa hiểu em là gái điếm, tự đi “tiếp thị” chính mình.  Với cách ăn mặc của em, tôi thừa biết chuyện đó.

Sau khoảng 10 phút “tán” mấy người đàn ông da trắng không được, em quay lại cái bàn tôi đang ngồi và kéo ghế ngồi tỉnh bơ – như thể là tôi và em đã quen nhau từ lâu.  Em móc túi lấy gói thuốc lá ra hút và mời tôi một điếu:

–  No thank you, I do not smoke (không, cám ơn, tôi không hút thuốc). Tôi trả lời.

–  Sorry (xin lỗi). Em nói cộc lốc và tiếp tục nhả khói.

Tôi đứng dậy tính bỏ đi vì bị làm phiền và hành hạ bởi khói thuốc thì nhanh tay em kéo tay tôi lại và nói như van xin.

–  I am hungry. Give me 10 dollars for food please. (tôi đói – xin cho tôi 10 dollars để mua đồ ăn!)

Tôi đã nhiều lần bị xin tiền kiểu này lắm rồi.  Không những chỉ ở đây mà cả ở Mỹ hay Âu Châu cũng vậy, họ xin tiền để đi hút xì ke thôi.  Giáo xứ tôi vẫn có những vị “khách” như thế này hàng tuần. Tôi không bao giờ cho họ tiền, nhưng nếu họ đói thì tôi sẵn sàng mua đồ ăn cho họ.  Và hôm nay cũng không ngoại lệ.  Nên tôi nói:

–  Let us go to restaurant – I buy you food (chúng ta cùng đi vô nhà hàng, tôi mua đồ ăn cho em).

Tôi nghĩ là tôi nói thế là coi như xong.  Thường thì nếu những người chỉ xin tiền mua xì ke sẽ không đi theo, nhưng em đứng bật dậy đi theo ngay và nhanh nhẹn nói:

–  Thank you! You are a good man! (cám ơn, ông là một người đàn ông tốt!)

Chúng tôi đi vào quán ăn bên kia đường và chọn một cái bàn trong góc phòng.  Em hỏi:-

–  How much can I eat? (tôi có thể ăn được những gì?)

–  As much as you want (ăn bao nhiêu cũng được). Tôi trả lời.

–  Thank you. You are a good man.  (cám ơn, ông là một người đàn ông tốt!)  Em lập lại câu nói đó một lần nữa với một đôi mắt sáng long lanh và cám ơn!

Tôi không ăn gì, vì mới ăn trưa xong.  Tôi ngồi đó nhìn em ăn và bắt chuyện buâng quơ.  Tuy nhiên tôi không hỏi em ở đâu hay làm nghề gì.  Em trả lời tôi vanh vách với số vốn tiếng Anh rất khá. Tuy em nói không đúng văn phạm, nhưng cách phát âm thì khá chính xác.  Gần cuối bữa ăn, em hỏi tôi làm nghề gì và qua Campuchia để làm gì.  Cũng như mọi lần, tôi lại kể câu chuyện tôi là một doanh nhân Singapore buồn vợ đi chơi lang thang và tìm người nói chuyện.  Nghe tôi nói vậy em cũng chẳng hỏi gì thêm.  Và chúng tôi lại nói chuyện trên trời dưới đất.

Khi em đã ăn xong, tôi gọi chủ quán tính tiền – 3.5 dollars, là tiền ăn của em và ly café sữa đá của tôi.  Tôi đưa tờ 10 dollars và sau khi nhận được tiền thối lại tôi cho tip 1.5 đồng và đưa cho em tờ 5 dollars còn lại cho bữa cơm chiều – rồi đứng dậy bước ra khỏi quán.  Em cám ơn tôi và tiếp tục ngồi yên.

* * * * *

Vừa đi được khoảng hơn một block đường thì có người vỗ mạnh vào vai tôi và nói:

–  Thank you again! You are a good man! (cám ơn ông lần nữa, ông là một người đàn ông tốt).

–  No problem (không có chi) – Tôi trả lời vì nhận ra người đó là em! (từ bây giờ tôi sẽ viết những mẩu đối thoại bằng tiếng Việt – dù em và tôi nói chuyện bằng tiếng Anh)

–  Ông sống ở khách sạn nào, cho tôi về với ông.

–  Tôi ở đâu em không cần biết – Tôi trả lời có pha chút bực mình – Tôi không muốn em về với tôi.

–  Tôi sẽ “phục vụ” ông từ A tới Z – Ông tốt lắm, nên tôi sẽ không lấy tiền của ông. Chỉ cần ông cho tôi ăn là được.

–  Không được, tôi không cho em về được. Tôi cáu gắt.

–  Ông có vợ hay bạn gái à? Cho tôi về ở với ông đi, tôi không lấy tiền của ông đâu.

–  Tôi đã bảo là không được mà – xin em đừng làm phiền tôi nữa. Nói xong tôi rảo bước đi nhanh, mặc cho em nói gì.

Tuy không cần mua sắm gì, tôi vẫy tay gọi chiếc túc túc (như xe lôi ở VN) và bảo chạy về khu chợ mua sắm – thay vì đi bộ về khách sạn.  Tôi đi vòng quanh chợ khoảng nửa tiếng và vừa trở ra thì lại gặp em đang ngồi khoanh chân trên chiếc Honda.  Vừa thấy tôi bước ra em tiến gần và nói:

–  Cho tôi về với ông đi, ông tốt lắm, tôi không lấy tiền ông đâu.

Thật là khó tránh được Nga; vì khao khát được gần “good man”, người không lợi dụng thân xác của em nên em cứ bám lấy tôi.  Vì thương hại em và vì biết mình biết ta nên tôi chấp nhận lời yêu cầu của em.  Tôi nói.

–  Được, tôi cho em về ở chung, nhưng chỉ một ngày thôi. Và tôi cấm em không được nói đến chuyện “A đến Z.”

Em cám ơn tôi rồi kéo tôi lên xe Honda và em chở tôi về khách sạn.  Thật sự là khi lên xe của em rồi tôi mới thấy mình…. dại thật.  Tôi tự trách mình đã quyết định không đúng và thế là lại đọc kinh xin Chúa gìn giữ tôi và tính toán trong đầu cách nào để “thoát khỏi” em!

* * * * *

Thế là chỉ trong vài giờ ngắn ngủi của buổi chiều hôm đó tôi và em trở nên thân với nhau.  Em kể cho tôi nghe câu chuyện đời em – Câu chuyện «cũng một kiếp người»

Em không còn nhớ quê quán mình ở đâu.  Em chỉ biết là em sinh ra nơi đồng ruộng.  Chín tuổi em được một người chị họ dẫn đi qua Miên (danh từ mà người việt dùng để nói về đất nước Campuchia) giúp bán quán càfê.  Đó là năm 1996.  Và kể từ đó, kiếp người của em không có gì vui. Em bị các tú ông, tú bà chuyền tay nhau để chăn dắt.  Đến năm em 17 tuổi thì họ đuổi em ra khỏi động vì «em đã lớn» và không hợp với chỗ này nữa.  Với vài đồng xu dính túi, quên cả tiếng việt, không nhớ nơi chôn nhau cắt rốn, không nơi nương tựa em lang thang khắp nơi, tìm xin việc trong các quán café, các nhà hàng, cố gắng quên đi quá khứ 8 năm qua, như em đã quên đi chính cả gia đình và nơi em sinh ra.  Nhưng…

Tiền thì hết, không chỗ nào nhận vì không có một mảnh giấy tờ tùy thân, với bụng đói rã rời, em quay lại con đường cũ – tự mình đi kiếm mối để nuôi thân.  Đã 2 năm từ ngày đó – Và nay em đã 19 tuổi!  Với 10 năm nhục nhã – hơn nửa kiếp người.  Và thế là do Chúa sắp đặt em đã gặp tôi, hay nói đúng hơn tôi đã may mắn gặp được em.

Trong suốt câu chuyện, em cứ lập đi lập lại một câu “You are a good man!” (ông là một người đàn ông tốt).  Nói thật, tôi không dám nhận mình là good man đâu!  Nhưng trong những lập luận của em tôi là good man là bởi vì tôi không như tất cả những người đàn ông đã từng đi qua đời em – mỗi khi họ ban phát cho em một ân huệ gì đó thì họ luôn đòi em phải trả lại cho họ một điều khác, mà cái duy nhất em có là “thân xác” của mình.  Và thế là… em tiếp tục phải dùng“đền thờ của Chúa Thánh Thần” (người Công Giáo tin rằng, thân xác của con người là đền thờ cho Chúa Thánh Thần cư ngụ) “trả ơn” cho những con… qủy.

* * * * *

Ngày hôm sau, tôi xin em ở lại với tôi trong vài ngày tới – Em vui lắm và nhận lời ngay.  Tôi nói với em là tôi muốn em chở tôi đi vòng vòng thành phố này và đến những quán xá, nơi thường hay tụ tập những việc “mua bán” thân xác của con người.

–  Vậy ông sẽ trả tiền ăn nữa chứ? Em hỏi lại.

–  Ừ, tôi sẽ trả cho em tiền ăn cộng với tiền xăng, và sẽ cho em thêm một ít thù lao. Tôi thêm vào

–  Chọc ông thôi, tôi chỉ xin tiền xăng và tiền ăn, tôi không lấy tiền của ông đâu. You are a good man  (ông là một người đàn ông tốt).  Em lập lại một lần nữa.

Thế là những ngày sau đó tôi được lao mình vào tìm hiểu các “đường dây” đưa các em vào đây và những mạng lưới chằng chịt bảo kê cho những kẻ làm giàu trên thân xác trẻ em.

Và bắt đầu từ hôm đó tôi đặt cho em một cái tên Việt Nam – Nga – Thiên Nga.  Suốt ngày chúng tôi “lang thang” khắp các quán xá và hang cùng ngõ hẻm.  Nga không ngớt miệng kể cho tôi nghe những vấn nạn trong thế giới này.  Dẫu rằng nhiều điều tôi đã biết, nhưng tôi cứ giả ngây thơ để cho em nói!

Các trẻ em Việt Nam hay Campuchia bị bắt làm nô lệ tình dục ở đây được chia ra làm hai loại. Những em còn bé tuổi từ 5 hay 6 đến khoảng 11 – và các em trên 11 hay 12 tuổi.  Đối với các em nhóm thứ nhất, hầu hết chỉ phục vụ vấn đề khẩu dâm (oral sex) vì các em chưa trưởng thành (chưa có kinh nguyệt lần đầu).  Mỗi lần như vậy khách phải trả khoảng 30 tới 50, tùy theo khách có biết trả giá hay không.  Sau mỗi lần đi khách các em được thưởng“một gói mì” hay cái bánh ăn để lấy sức.  Mỗi ngày các em phải tiếp trung bình từ 10 đến 15 khách.

Nhóm thứ hai gồm các em đã có kinh nguyệt lần đầu thì không còn chỉ đơn thuần là khẩu dâm nữa, mà phải quan hệ như người lớn.  Và cũng thế các em có thể phải tiếp trên 10 khách một ngày nếu không“may mắn” được thuê cả tuần hay vài ngày.  Tuy nhiên cũng có những kẻ rất bệnh hoạn, sau khi thuê các em cả tuần, thì dẫn bạn bè về ăn nhậu thế là các em lại bị hãm hiếp liên tục trong những cơn say xỉn.  Và chuyện đó vẫn thường xuyên xảy ra.  Ngay cả Nga cũng không nhớ mình đã bị như vậy bao nhiêu lần.

Tuy nhiên điều mà các em sợ nhất chính là dính vào những kẻ dùng ma túy.  Vì trong cơn phê của ma túy, những kẻ này bắt các em phải dùng chung và (như chúng ta đều biết) ma túy và tình dục đi chung với nhau thì thật là đáng sợ.

Yum Yum là từ ám chỉ về khẩu dâm, còn Bum Bum có nghĩa là quan hệ như người lớn.

Tất cả các em trong cả hai nhóm mà em kể ở trên đều bị giam cầm và quản lý không những chỉ bởi những tú ông tú bà mà còn bởi bọn ma cô.  Tùy theo sự thuần phục của mỗi em mà mức độ giam được thả lỏng hay không.  Như trường hợp của Nga trước khi bị “đuổi” khỏi động thì em có thể tự do đi chợ hay đi chung quanh thành phố – nhưng vẫn không thể trốn thoát được.  Nếu mà bị chúng bắt lại thì sẽ rất khổ vì bị đánh đập liên tục.

Tôi hỏi Nga tại sao bây giờ em đã hết bị quản lý mà em vẫn làm những việc đó?  Em cúi đầu và những giọt nước mắt lăn dài trên má và không trả lời tôi.

* * * * *

Chút Suy Tư:
Bạn thân mến, trong câu chuyện trước tôi có nói với bạn là không ai muốn nghe chuyện buồn vì nó sẽ làm cho mình buồn hơn.  Hôm nay tôi xin kết thúc bài chia sẻ “cũng một kiếp người” này với một câu chuyện vui – Một câu chuyện có HẬU nhé!

Khi bạn đọc những hàng chữ này thì Thiên Nga đã làm chủ một quán café nhỏ ngay giữa khu phố mà em đã hơn nửa kiếp người bán thân nuôi miệng.  Mặc dù cái gì cũng khó khăn, nhưng em vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều; tuy cực nhọc hơn, nhưng em không còn phải chịu nhục nhã như trước nữa. Tuy nhiên em nói, cũng còn nhiều cái nhìn khinh bỉ và những câu nói nhục mạ – nhưng em không sợ. Em đã đang tập quên đi quá khứ 10 năm của em, để vươn lên!  Cám ơn những người bạn của tôi đã giúp em chút vốn liếng ban đầu cho một cuộc sống mới!  Cám ơn em đã dám vươn lên đối đầu với sự thật để trở thành người tốt hơn!

Bạn thân mến, chắc chắn rằng không phải em bé nào đang sống trong những cái cũi nhốt người này đều có thể vươn lên như em.  Nhưng, những con người đầy nghị lực như em đã là những tia sáng đang bắt đầu chiếu dọi trong màn đêm u tối!  Soi đường cho tôi, cho bạn và cho chúng ta vững bước đi tiếp!

Cái hạnh phúc nhất của tôi là Nga đã bắt đầu giúp các em nhỏ đang bị chăn dắt để các em từ từ nhận ra được một lối thoát của cuộc đời.  Dẫu rằng em chưa dám làm gì nhiều, vì thân em một mình không thể chống chọi lại những áp đặt bọn giang hồ được bao che bởi quyền lực của những kẻ có quyền, nhưng tình thương, những nụ cười, tiếng nói, hay một chút thức ăn em chia sẻ đến với các em bé đã là một xuất phát rất đáng được hoan nghênh!

Thật, Nga đã và đang là nhân chứng sống của câu nói mà Chúa Giêsu nói với ngươi đàn bà ngoại tình “Ta không kết án con, con về đi và đừng phạm tội nữa!” (Gioan 8:11)  Chúng ta cùng cầu nguyện cho những người làm giàu hay hưởng thụ trên những đau khổ của các em bé cũng có thể “Hãy đi và ĐỪNG PHẠM TỘI nữa!”

Lm Martino Nguyễn Bá Thông
www.hayyeuthuongnhau.org

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *