CĂN PHÒNG TỐI

Một lần Đức Giêsu vào thành nọ, Thánh Luca thuật rằng dân chúng tuốn ra đón Chúa đông lắm, trong số đó có một người tên Dakêu, có địa vị và giàu có cũng muốn gặp gỡ Chúa (Lc 19:1-10).  Đứng đầu những người thu thuế thì chắc phải lớn tuổi rồi.  Chỉ phải cái tội là ông lùn quá, mà đám người thì lại quá đông nên ông không thể thấy được Chúa.  Thiên hạ không ưa gì ông vì ông là trưởng ban thu thuế, là tay sai của những kẻ đô hộ La-mã để áp bức dân nghèo phải đóng thuế nặng nề, nên chẳng ai thèm nhường lối cho ông đến gần lối đi của Đức Giêsu.

Nếu lối đi của Chúa gần nhà, ông có thể đứng trên ban-công nhìn xuống thì chắc sẽ thấy rõ Chúa.  Tiếc nỗi con đường Chúa đi ngang qua không gần nhà ông, ông nhìn đám đông mà không biết có cách nào khả thi để có thể thấy được diện mạo của Chúa.  Ông đảo mắt nhìn quanh và bắt gặp một cây sung đang có một đám con nít đang leo lên, chúng nó ngồi trên cây như bầy khỉ.  Vì quá ao ước được thấy diện mạo của Đức Giêsu, ông đã làm một điều mà chẳng ai dám nghĩ đến.  Đó là leo lên cây.  Ông đã leo lên cây thì cũng có nghĩa là ông đã phải cởi bỏ thân phận của một người có địa vị, giàu có, và lớn tuổi, vì chẳng ai có thế giá mà lại leo cây ngồi như khỉ, chẳng có người giàu nào mà lại leo cây, và cũng chẳng có ông già nào mà lại leo cây.  Ông đã bỏ lại phía dưới cây “cái áo” địa vị, giàu sang và tuổi tác, thì ông mới leo lên cây được.  Vì lòng ao ước gặp Chúa, ông đã lướt lên trên những gò bó của phong tục, tập quán, và lề luật, vượt lên trên những tiếng xầm xì chung quanh.  Ông ngồi cùng đám con nít như con khỉ già giữa bầy khỉ con đong đu trên cây.

Đức Giêsu vào thành tới ngay chỗ cây sung ấy và Ngài nhìn lên cây, mọi người nhìn lên cây theo và họ ngạc nhiên khi thấy có một con khỉ già mà họ chẳng ưa đang ngồi trên đó.  Đức Giêsu ngắm nhìn Dakêu ở trên cây khi ông đang mặc chiếc áo truyền thống Do-thái, loại áo Anba/Alb trắng mà linh mục mặc ở trong cùng với áo Lễ mặc bên ngoài.  Đứng ở dưới nhìn lên Dakêu trong lớp áo phùng phình đó, chắc hẳn Đức Giêsu thấy hết cả bên ngoài lẫn bên trong con người Dakêu.  Dakêu trở nên trần trụi trước Nhan Chúa và ông đã để cho Chúa ngắm ông trọn vẹn.  Ông bắt gặp một ánh mắt mà đã lâu lắm rồi ông không được thấy – Ánh mắt nhân từ trái tim giàu lòng thương xót.

“Này ông Dakêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông!”  Từ kinh ngạc đến ngỡ ngàng, một vị tiên tri, một đấng thánh, mà lại đến nhà một tên tội lỗi như mình sao!  Dakêu mừng rỡ, hạnh phúc cùng tột.  Ông sung sướng đến độ dám cho cả nửa gia tài của ông.  Ông mời Chúa Giêsu về nhà, ngôi nhà rộng lớn có đến mấy chục phòng với đầy đủ tiện nghi và hàng tá đầy tớ.  Dakêu dẫn Chúa đi một vòng giới thiệu căn nhà rộng lớn của mình, nào là phòng ăn, phòng ngủ, phòng đọc sách, phòng kế toán, phòng thể dục, phòng tắm với bể bơi rộng lớn,… khi đến trước một căn phòng lớn kín mít mà lại có ổ khóa to tướng, Dakêu ngại ngùng: “Thưa Thầy, phòng này là phòng riêng của tôi, từ xưa tới nay chỉ có một mình tôi được vào, con tôi, vợ tôi cũng không được vào.” “Thế ông có cho phép tôi vào không?”  Đức Giêsu nhìn Dakêu một cách trìu mến và hỏi.  Ngần ngại một chút và rồi Dakêu mở cửa mời Chúa bước vào.

Căn phòng tối đen như mực, nó được thiết kế để không một ánh sáng nào có thể lọt vào, Dakêu thắp một cái đèn dầu để giới thiệu với Chúa: “Trong phòng này có nhiều ngăn lắm, và ngăn nào cũng tối đen như vậy, … đây là ngăn chứa tiền của mà con thu góp được, còn ngăn này thì con đặt tên cho nó là ngăn Ô Nhục, mỗi lần con đến gặp các quan đô-hộ La-mã thì con phải quỵ luỵ, lạy lục van xin, để có thể trông nhờ kẻ quyền hành bảo vệ con, nhiều lúc chúng đối xử với con như con chó của chúng vậy, mỗi lần gặp họ xong thì con về nhà và vào ngay cái ngăn này để giũ bỏ những điều cay đắng bỉ ổi đó ở đây.  Còn đây là ngăn Nhục Nhã, mỗi lần đi ra đường là con lại thấy những con mắt nhìn con khinh bỉ, những tiếng xì xầm chửi rủa, con lại về vứt bỏ sự ê chề đó vào cái ngăn này.”  Chúa Giêsu ngắm nhìn Dakêu và lắng nghe ông tâm sự, ông cảm thấy Chúa không lên án ông như những người khác nên an tâm, ông đọc được trong ánh mắt của vị khách này lòng thương xót và sự đón nhận, ông tiếp: “Thưa Thầy, còn đây là ngăn Mơ Mộng, mỗi lần bực dọc điều gì hay chán nản, trống rỗng, thì con lại vào đây, con ngồi mơ mộng với những gốc xoài, gốc mít đồi trụy của cõi lòng con.  Còn đây là ngăn ‘Giải Quyết’, tuy đôi khi con cũng thấy bất nhân thất đức nhưng vẫn cứ ra lệnh cho bọn đàn em vô loại hành hạ những kẻ không đóng thuế cho con.  Con còn nhiều ngăn lắm…” và Dakêu đã dẫn Chúa đến từng ngăn tăm tối của cuộc đời mình.

Đức Giêsu vẫn âm thầm lắng nghe từng lời từ tận đáy lòng của Dakêu, và đây cũng là lần đầu tiên Dakêu dẫn một người vào căn phòng tối tăm của mình và chia sẻ tất cả nỗi lòng buồn vui.  Khi Chúa đến viếng thăm, Chúa tha thứ, ủi an, và ban phát bình an và ân sủng.  Dakêu mở lòng tới đâu thì bình an và ân sủng của Chúa tràn ngập vào đến đấy.  Dakêu rơi lệ sung sướng vì cảm nhận được sự chúc phúc và bình an của Thiên Chúa.  Cả đời ông chưa một lần được hạnh phúc ngập tràn như vậy, ông oà khóc sung sướng như em bé trước mặt Chúa.  Từ những giọt nước mắt mặc cảm tội lỗi, biến thành những giọt nước mắt của tình thương, ân sủng, và tha thứ.

Ngày hôm nay Thiên Chúa cũng nói với mỗi người chúng ta: “Này con, hôm nay Cha phải ở lại nhà con!” Tôi có đón Chúa đến nhà tôi không?  Tôi có dẫn Chúa đi thăm từng ngõ ngách căn nhà tâm hồn của tôi không?  Đâu là những căn phòng tối đen của lòng tôi mà lâu nay chỉ có một mình tôi vào thôi, mà ngày hôm nay Chúa muốn tôi cho phép Ngài cùng vào với tôi?  Cái gì cản trở tôi không cho Chúa vào những căn phòng ngập tràn bóng tối đó?

*****

Lạy Chúa, căn phòng tối của con có nhiều ngăn lắm, nào là ngăn tiền tài, ngăn chức vụ quyền lực, ngăn địa vị danh giá.  Con lại còn có những ngăn hận thù, ngăn dục vọng, ngăn thành kiến, ngăn chỉ trích, ngăn tự ti mặc cảm, ngăn sợ hãi, ngăn đam mê lướt web, chat, games online, email, di động, ngăn phim bộ, ngăn shopping, ngăn mộng mơ, ngăn thất bại, ngăn tuyệt vọng.  Con có một cái ngăn con kể cho Chúa nghe nhưng xin Chúa đừng cười nghe, đó là ngăn khóc lóc.  Khi tức tối, uất hận với ai điều gì thì con lại vào đây ngồi xụt xịt một mình trong một góc cô đơn tăm tối.  Có những cái ngăn tối lắm, con chẳng dám cho ai vào xem bao giờ, và con đã chưa một lần thắp đèn lên vì nó dơ bẩn và hôi hám.

Lạy Chúa, xin hãy đến, xin Chúa đừng chỉ đến nhà con, mà xin Chúa nhắc con mời Chúa đến căn phòng tối nhiều ngăn của con, để con cho Chúa đồng cảm với con, để con chia sẻ với Chúa nỗi bất lực vì con không có sức để tự thoát ra khỏi vũng bùn nhơ, để con cảm nhận ánh mắt hiền từ và tha thứ của Chúa.  Xin Chúa ban Thần Khí Chúa cho con để con tin tưởng, can đảm và an tâm mở hết các ngăn trong căn phòng tối của tâm hồn con ra, để ánh sáng sự sống và sự sống lại tràn vào tâm hồn con, để con được sống hạnh phúc và tự do làm con Thiên Chúa. Amen.

Giuse Ngô Văn Chữ, S.J.
July 18, 2009