KINH VỰC SÂU

Ngày xưa còn bé, khi đọc kinh chung với gia đình, tôi ghét nhất là Kinh Vực Sâu.  Sau khi đã lần chuỗi năm mươi kinh xong, tới Kinh Cám Ơn là tôi đã mừng rồi, vậy mà ba mẹ lại bắt tiếp Kinh Vực Sâu nữa.  Buồn ngủ lắm rồi mà kinh ấy thì cứ lặp đi lặp lại vài từ khó hiểu, giọng đọc thì lên xuống như rên rỉ, chẳng bao giờ tôi thuộc nổi.  Đến khi trưởng thành, tôi cũng chẳng thể nào hiểu và có cảm tình với kinh ấy.

Và rồi, một buổi sáng đi làm, khi mới đến cơ quan, tôi nghe tin đứa bạn cùng đạo với tôi bị tông xe từ chiều qua đến giờ chưa tỉnh.  Nghe nói là chết lâm sàng rồi.  Mọi người xôn xao thắc mắc chết lâm sàng là thế nào?  Sau 24 tiếng nằm ở bệnh viện, người ta trả về nhà và nó đã chết thật rồi.  Tôi rà lại trong trí nhớ lần gặp nó mới nhất, trông nó tươi tắn như trẻ lại và diện hơn.  Nhanh quá, tội nghiệp nó, hình ảnh nó vẫn còn sống quanh đây, không thể nghĩ là nó đã chết được.

Sự việc xảy ra tai nạn cũng thật lạ.  Chiều hôm ấy đang làm việc bình thường, nó điện cho ông xã nhờ chở đi xem kết quả thi (nó không biết lái xe) và còn hô lên ở trong phòng đứa nào muốn thì nó xem giúp luôn.  Nghe chồng nó kể lại, chạy gần đến cổng trường, nên xe đi chậm hơn để qua đường, bất ngờ bị xe của hai thanh niên chạy sau, hình như muốn vượt, nhưng sao lại tông mạnh vào ngang xe, hất bạn tôi té ngửa, đầu đập xuống đường, trong khi đó ông chồng còn ngồi trên xe và chẳng bị sao!  Tôi hình dung về cuộc đời nó, nó cũng lớn tuổi rồi, nhưng mới lấy chồng được gần hai năm thôi, cũng do không gặp được người cùng đạo.  Rốt cuộc ông chồng của nó cũng không có đạo, đạo ai nấy giữ.

Thương nó, tôi cứ bị ám ảnh tưởng tượng như chính mình trong tình huống đó.  Bất ngờ quá!  Mọi việc còn đang dở dang, trên bàn làm việc sổ sách bày bừa, máy vi tính còn đang hoạt động, mọi công việc đã, đang hay chưa giải quyết chỉ có tôi biết.  Mọi thứ linh tinh của riêng tôi để trong hộc bàn cá nhân, chồng con tôi cũng không bao giờ biết.  Còn bao mối quan hệ xa gần, nào là chồng con, cha mẹ, anh chị em, đồng nghiệp, khách hàng và nhiều nhiều thứ riêng tư nữa, tôi chưa kịp dặn dò ai điều gì cả….

Tham dự đám tang của nó, tôi mới để ý thấm thía từng lời Kinh Cầu Hồn, khi đó Kinh Vực Sâu là kinh tôi đọc với cả tâm tình van xin với Chúa như cho chính tôi vậy.  Tôi mới bừng tỉnh ra, lâu nay tham dự đám tang hay đọc kinh dự lễ cầu cho các đẳng linh hồn, hình như tôi chỉ thương họ, thương cho những người thân còn sống, thương cho thân phận con người và tình thương đó thật hời hợt khách quan… vì người khác chết chứ tôi đâu có chết.  Tôi ngẫm nghĩ nếu tôi chết, sau những ngày đưa đám ma xong, những lời cầu xin cho tôi sẽ thưa dần, mỗi năm người thân sẽ xin cho tôi một thánh lễ cầu hồn, rồi… ai còn nhớ đến tôi nữa?  Lệ thuộc vào lòng thương nhớ của con người để đọc kinh cho tôi thì được bao lâu?   Vậy ngay từ bây giờ và bao lâu tôi còn sống trên trần gian này, tôi sẽ đọc Kinh Cầu Hồn cho tôi, đọc Kinh Vực Sâu cho chính mình và trong tâm tình đó tôi cầu xin cho những linh hồn còn ở nơi luyện ngục vì họ không thể làm gì được để cứu họ.  Và tôi sẽ sống chuẩn bị hơn, biết đâu bất ngờ tôi cũng ra đi như bạn tôi.  Nào ai biết được?

*********************************

Lạy Chúa con, con ở dưới vực sâu kêu lên Chúa con.  Xin Chúa con hãy thương nhậm lời con kêu van, hãy lắng nghe tiếng con cầu xin, nếu Chúa con chấp tội nào ai rỗi được.  Bởi Chúa con hằng có lòng lành, cũng vì Lời Chúa con phán hứa, con đã trông cậy Chúa con, linh hồn con cậy vì lời hứa ấy, thì đã trông cậy Chúa con, những kẻ làm dân Ðức Chúa Trời đêm ngày hãy trông cậy người cho liên, vì người rất nhân lành hay thương vô cùng, sẽ tha hết mọi tội lỗi, kẻ làm dân người thay thảy.  Lạy Chúa con xin ban cho các linh hồn được nghỉ ngơi đời đời và được sáng soi vô cùng.  Lạy Chúa con xin cứu lấy các linh hồn cho khỏi tù ngục và được nghỉ yên.  Amen!

Lạy ơn Đức Chúa Giêsu, Chúa con đã phán dạy rằng bay hãy xin thì bay sẽ được vậy con xin chúa con lòng lành vô cùng, thương đến các linh hồn nơi lửa luyện tôi, xin Chúa con nghe lời con cầu xin kêu van cho linh hồn ông bà, cha mẹ, anh em bạn hữu con,  xin Chúa con mở cửa thiên đàng cho các linh hồn ấy vào, xin cho các linh hồn ấy được sự sáng vô cùng hằng soi cho liên.  Amen!

 Chiều Thu

2 Replies to “KINH VỰC SÂU”

  1. Lê Công Hưng

    Tôi là người công giáo gia truyền không biết từ đời ông tổ nào đó. Có lẽ từ lúc các giáo sĩ Bồ Đào Nha đặc chân đến xứ An Nam. Nhưng là vì sanh trưởng trong Nam nên chưa từng nghe kinh vực sâu…cho đến khi lấy vợ. Bà xã lớn lên trong gia đình người Bắc.

    Mỗi lần đọc kinh chung với gia đình vợ, tôi sợ nhất cái kinh này. Nó vừa sầu thảm, vừa cà lăm. Cứ kêu tên Chúa, lập đi lập lại y như là đòi nợ Chúa vậy. Ấy là chưa nói tới tính cách bất lịch sự. Đang nói chuyện với Chúa mà lại thục cùi chỏ người xung quanh, bảo họ phải trông cậy Người cho liên. Kinh dài thườn thượt rất khó nhớ.

    Thành kiến tôi thay đổi khi người thân yêu nhất là Ba tôi qua đời. Tôi cầu nguyện thường xuyên, và hình như không tìm ra kinh nào trong tiếng Việt có thể chuyển tãi tâm tình tôi lên tới Chúa chính xác hơn là Kinh Vực Xâu.

    Có lẽ bây giờ tôi bắt đầu lẩm cẩm thích cà lăm, lập đi lập lại…mà còn gọi Chúa xuốt ngày không khác gì đòi nợ Chúa. Nhưng có lẽ không riêng gì tôi, mà Chúa cũng vậy. Ngài hằng chờ đợi những đứa con xa vào lòng như những đứa trẻ ùa vào lòng mẹ.

    Tôi không cố ý thục cùi chỏ vô ai. Nhưng chỉ muốn nhắc các người anh chị em cùng Cha là có Người đang muốn nghe tiếng chúng ta từng giây từng phút. Nhớ chạy đến Người và cầu nguyện cho những linh hồn thân yêu của chúng ta.

    P.S. Nếu ai có kinh nào hay hơn thì làm ơn chia xẽ, để Chúa bớt buồn ngủ.

    Xin Chúa ban bình an cho chúng con.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *