LẠY THẦY! XIN CỨU CON

Giữa lúc dân chúng định tôn Ðức Giêsu làm Vua,  và sau khi mọi người đã được no nê bánh và cá, thì Ngài lại giải tán họ, và buộc các môn đệ phải chèo thuyền qua bờ bên kia. Yên lặng trở lại với nơi hoang vắng.  Chỉ còn lại một mình Ðức Giêsu, Ngài chìm sâu trong cầu nguyện.  Ngài  gặp gỡ trong thân mật với Thiên Chúa  Cha.  Nhưng Ðức Giêsu không quên các môn đệ.  Ngài biết họ một mình đang vật lộn với sóng gió.  Mãi gần sáng, Ngài mới đi trên mặt nước mà đến với họ.  Các môn đệ tưởng Ngài là ma, nên kêu la sợ hãi.  Ðức Giêsu trấn an họ: “Hãy yên tâm, Thầy đây, đừng sợ.”

zzTuy còn ngờ vực, Phêrô đã dám liều lĩnh đề nghị: “Nếu quả là Thầy, thì xin cho con được đi trên mặt nước mà đến với Thầy.” ( Mt 14,28 ).  Thật là một lời đề nghị làm ta ngạc nhiên.  Thật là một đề nghị đầy nguy hiểm.  Nhưng Phêrô đã chấp nhận nguy hiểm, đã dấn thân nghiêm túc để được gần Thầy mình.  Nếu đó không phải là Thầy mình, thì thật là dại dột.  Nhưng nếu đúng là Thầy, thì ông tin mình cũng đi được trên mặt nước như Thầy.

Ðức Giêsu nói với Phêrô: “Cứ đến”. Thế là Phêrô bước ra khỏi thuyền, ông đi trên mặt nước mà đến với Ðức Giêsu.  Thật không thể tưởng tượng nổi,  mặt nước trở nên cứng như đá, hay con người có đức tin trở nên nhẹ bổng.  Phêrô đi được bao xa, ta không rõ,  nhưng lòng ông thì cứ reo lên sau mỗi bước đi: “Ðúng là Thầy rồi!”  Phải tin thì mới dám xin đi trên mặt nước,  nhưng phải dám đi trên mặt nước, thì niềm tin mới được trọn vẹn.

Cần ngắm nhìn những bước chân của Phêrô, những bước chân của lòng tin mạnh mẽ.  Nhưng khi gió lồng lên dữ dội, nỗi sợ hãi ùa vào, lòng tin bị chao đảo với sóng gió, lúc đó Phêrô thấy mình bị hút xuống lòng biển.  Ông chỉ kịp kêu lên: “Lạy Thầy, xin cứu con.”  Bàn tay Chúa đưa ra nắm lấy bàn tay của ông và đưa ông về thuyền. “Người kém tin, tại sao lại hoài nghi!” ( Mt 14,31 ).  Hoài nghi và sợ hãi đã làm Phêrô trở nên nặng nề, và nhận chìm ông xuống.  Phêrô hăng say đó, nhưng lại xìu đó và tỏ ra nhát đảm vì thiếu tin tưởng vào Chúa Giêsu.

Cuộc đời của mỗi người là một cuộc vượt biển đầy cam go, cho dù đi bằng thuyền hay bằng tàu, không ai có thể nói là tuyệt đối bằng an.  Còn bơi trong sóng nước thì vô phương.  Phêrô, một người sành sỏi về bơi bội, sông nước là nghề nghiệp của ông. Thế mà khi bị thụp xuống, lại cuống cuồng la lên: “Lạy Thầy! Xin cứu con“.

Muốn vượt biển đời bình an, thơ thới, chỉ có một cách là cậy trông vào Ðức Giêsu Kitô, chỉ mình Ngài mới có quyền năng đạp sóng, và làm bão tố tan biến đi.  Đưa tay cho Ngài dắt, chúng ta sẽ đi trên bão tố đường đời như đi trên thảm cỏ xanh êm dịu tươi mát.

***

Lạy Chúa Giêsu! Sống đức tin giữa lòng cuộc đời chẳng khác nào đi trên mặt nước:

Có bao thứ sóng gió đẩy đưa và lôi cuốn.  Có bao cám dỗ muốn hút con vô vực sâu.  Sự nặng nề của thân xác cũng kéo ghì con xuống.  Ði trên mặt nước cuộc đời chẳng mấy dễ dàng. Nhiều khi con thấy mình bàng hoàng sợ hãi.

Xin cứu con khi con gần chìm.  Xin nắm lấy tay con khi con quỵ ngã.  Xin nâng đỡ niềm tin yếu ớt của con, để con trở nên nhẹ nhàng mà bước những bước dài hướng về Chúa.  Amen.

(Tổng Hợp từ R. Veritas)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *