Đức Mẹ tìm thấy Chúa Giêsu

MẦU NHIỆM MÂN CÔI: Năm sự vui – Mầu nhiệm thứ năm:  

zzNăm ấy Đức Giêsu lên 12 tuổi.  Thánh Gia Thất đóng cửa nhà.  Nhà có ba khẩu.  Chỉ có Thánh cả Giuse buộc phải về thủ đô dự lễ.  Nhưng vì lòng sốt sắng, nên cả ba người cùng đi.  Hằng triệu người đổ về thủ đô, chập chùng như thác vỡ bờ.  Lạc đà, lừa ngựa, người hành hương, người đi buôn bán. Nhìn lên trời chỉ thấy mây.  Nhìn xuống đất chỉ thấy người. Người đông như kiến.  Dường như người còn đông hơn kiến.

Lễ Vượt Qua kéo dài tám ngày.  Khói hương nghi ngút.  Nghi ngút đến ngộp thở.  Càng ngộp thở chừng nào, người ta càng thấy long trọng chừng nấy.  Rồi lễ hội kết thúc.  Ai nấy ra về.  Lại trùng trùng điệp điệp.  Người lại đông như kiến cỏ.  Tìm người thân trong rừng người này còn khó hơn tìm cái đinh trong đống sắt vụn.

Đức Maria và Thánh cả Giuse cùng về không thấy con đâu.  Hơi băn khoăn một tí.  Nhưng không sao, vì cậu bé Giêsu khôn lắm, ngoan lắm, lanh lắm.  Có lẽ cậu đi với chú hoặc cậu ở một đoạn đường nào đó…

Đến tối, đoàn hành hương dựng lều nghỉ đêm.  Làng nào theo làng nấy.  Nhà nào theo nhà nấy.  Chừng đó Đức Maria và Thánh cả Giuse mới phát giác ra rằng cậu Giêsu không có trong đoàn hành hương.

Thế mới khổ.  Sáng hôm sau đoàn Nadarét tiếp tục đi về hướng Bắc, còn Đức Maria và Thánh cả Giuse phải quay trở lại để tìm con, tìm mãi.  Tìm mỏi mệt.  Hỏi thăm nơi này.  Hỏi thăm nơi kia, không thấy.  Ba ngày sau mới thấy con của mình ở ngay trong Đền thờ ở giữa các bậc vị vọng.  Cậu bé trả lời và phỏng vấn các vị trí thức thủ đô, khiến mọi người sửng sốt.  Bé khôn quá, khôn trước tuổi.  Mẹ hỏi con “Tại sao con để cha mẹ vất vả tìm con ?”  Cậu bé cố tình ở lại mà không cho cha mẹ hay, nay lại trả lời một câu khiến cha mẹ lắc đầu không hiểu được.  Bé bảo: “Cha mẹ đừng tìm con.  Con phải lo phục vụ cho Cha con ở trên trời”.  Trẻ con mà ăn nói như thế, cha mẹ hiểu sao nổi.  Chẳng hiểu, nên chẳng biết phải làm gì.  Đành để đấy, để suy đi, nghĩ lại xem ý Chúa muốn gì.

Mẹ yêu dấu.

Câu nói của cụ già Simêon cách đây 12 năm về trước, lại xuất hiện trên màn hình ký ức của Mẹ “Trẻ này sẽ nên như lưỡi gươm xuyên qua tim của Mẹ”.  Mẹ lại thấy đau, đau quá.  Nhưng Mẹ lại hóa giải nỗi đau bằng cách cúi đầu thưa: “Xin Vâng”.  Ý của Chúa Cha thì cao vời vợi, sâu thăm thẳm.  Thân phận của Mẹ thì bé bỏng quá.  Nhưng bé bỏng để được bao bọc trong vòng tay yêu thương vời vợi.  Lời chứ không lỗ, sướng chứ không khổ.

Mẹ ơi!  Mẹ không hiểu ý Chúa nhưng Mẹ hiểu rằng “xin vâng” chính là ý của Ngài.  Xin giúp con nên giống Mẹ để Mẹ nào con nấy.

Lm. Piô Ngô Phúc Hậu

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *